“Cái gì?” Sắc mặt Trương Thiên Bình trở nên trắng bệch.
Mặc dù xã hội bây giờ không cho phép mê tín. Nhưng dù sao đi nữa thì Trương Thiên Bình cũng là người thế hệ trước, bọn họ vẫn rất tin tưởng mấy thứ này.
Bị Khương Tuệ Tuệ hù dọa, hơn nữa bà ta vốn dĩ cũng không thích Triệu Xuân Hạnh, Triệu Xuân Hạnh là một người câm, thế hệ trước có câu, trên người có tàn tật nào đó, ví dụ như người mù, người câm đều có tà khí trên người, phụ nữ lại là âm, bà ta thật sự bị làm cho hoảng sợ rồi.
Tâm tư muốn đuổi Khương Tuệ Tuệ đi cũng dần dần tiêu tan, chỉ chờ đợi cô nói tiếp.
“Muốn không bị cô ấy khắc thì có hai cách, một là đối đãi tốt với cô ấy, hai là không nhận cô ấy là con gái. Lần trước tôi nói với thím như vậy, chính là muốn thím đối đãi tốt với cô ấy, thuận tiện sửa lại vận mệnh của nhà các người, vậy mà các người lại bắt đầu đánh cô ấy.” Khương Tuệ Tuệ nghiêm nghị nói hươu nói vượn.
Nhưng dáng vẻ của cô khi nói những lời này không những khiến Trương Thiên Bình tin, mà ngay cả Hàn Tiến Bộ và Triệu Xuân Hạnh cũng sửng sốt.
Triệu Hổ Tử nói: “Mày nói bậy! Bây giờ là thời đại mới ở Trung Quốc, phải đả đảo đầu trâu mặt ngựa, mày bày trò mê tín, tao sẽ đi tố cáo mày!”
“Cậu không tin có phải không? Vậy đợi chút nữa cậu mà bị đau bụng thì cũng đừng trách tôi.” Khương Tuệ Tuệ nói.
Cô vừa dứt lời, quả nhiên bụng Triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1552451/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.