Lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn học sát cửa ra vào. Nụ cười Nhi được dát lên một màu vàng ấm áp và lấp lánh ánh mặt trời. Cô vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh, quay sang nói với Phong:
- Anh nhớ chỗ này không?
Duy Phong vừa kéo ghế vừa bình thản đáp:
- Là chỗ ngồi đầu tiên cô giáo xếp chúng ta cạnh nhau.
- Chính xác là đầu năm lớp 7. Khi đó anh thường trốn học đi chơi điện tử và ra ngoài gây chuyện đánh nhau. Sau đó mỗi lần có mặt ở lớp đều trêu chọc, gây khó dễ với em.
Duy Phong đưa tay vuốt vuốt sống mũi, thoáng mỉm cười:
- Có sao?
- Còn phải nói! Hồi đó em rất ghét anh. Không! Là vô cùng ghét mới đúng. Rõ ràng là anh kiếm cớ gây sự trước nhưng người bị cô giáo phạt đứng góc lớp lại luôn là em. Mặc kệ em bị oan ức thế nào, anh vẫn chỉ ngồi một bên đắc ý cười thầm. Khuôn mặt anh lúc đó thực sự rất đáng bị ăn đấm.
Linh Nhi làm mặt ấm ức tội nghiệp, huơ huơ nắm tay. Duy Phong thấy thế liền bật cười:
- Thật ra, lúc đầu là anh cố tình thu hút sự chú ý của em. Mặc dù cách đó có chút…ngu ngốc. Nhưng một thằng bé mười mấy tuổi, cũng chỉ nghĩ được đến vậy _ Phong xấu hổ thú nhận _ Lâu dần mới phát hiện, trêu chọc em rất thú vị. Chỉ vài câu nói đùa đã có thể khiến em tức giận đến đỏ mặt. Biết rõ bản thân không thể cãi lại nhưng lúc nào cũng cao giọng che giấu sự lúng túng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boomerang-yeu-thuong-quay-ve/555333/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.