—
Trong bếp, Bạch Ngọc Tú nhanh tay thái rau, quanh eo thắt một chiếc tạp dề màu hồng không hợp chút nào với hình tượng của anh.
Chiếc tạp dề còn hơi nhỏ, rõ ràng không phải của anh.
Rau được bỏ vào chảo, phát ra âm thanh xèo xèo, không bao lâu sau, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng khách.
Bạch Mộ Dao bị mùi thơm dụ dỗ, nằm bò bên cửa bếp, mắt nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Bạch Ngọc Tú.
Bụng cô phát ra tiếng k** r*n, Bạch Mộ Dao không thể chịu nổi, hỏi: “Anh ơi, khi nào thì xong, em đói muốn chết rồi.”
Bạch Ngọc Tú mỉm cười đáp: “Sắp xong rồi.”
Vì Bạch Mộ Dao là người nổi tiếng, phải giữ dáng, nên Bạch Ngọc Tú không nấu nhiều món mặn, nếu không chỉ có thể nhìn mà không được ăn, thật là cực hình.
Nhưng dù chỉ là món chay, với tay nghề của Bạch Ngọc Tú, cũng đủ làm Bạch Mộ Dao thèm thuồng.
Cô gắp một ít khoai tây xào dấm, không quan tâm nóng hay không, nhét ngay vào miệng.
“Ngon quá!”
Bạch Mộ Dao ôm mặt, biểu cảm đầy hưởng thụ.
Cô chớp mắt nhìn Bạch Ngọc Tú, tội nghiệp kể khổ: “Anh ơi, anh không biết đâu, mấy tháng ở nước ngoài, vì phải quay phim, ngày nào cũng chỉ ăn cà chua trộn dưa leo, lén ăn chút đồ ngoài cũng bị chị Vân mắng, khổ cực lắm.”
Bạch Ngọc Tú ngồi đối diện, cưng chiều nhìn cô: “Ban đầu là em muốn đi diễn, sao bây giờ?
Hối hận rồi?”
Bạch Mộ Dao cười nhẹ, đáp: “Sao có thể, em phải trở thành Ảnh hậu mà!”
“Nhưng em đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-co-ay-luon-thich-ngu/2866520/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.