—
Chẳng lẽ trong mắt cô ta, mình là một con thú?
Kỳ Cảnh Từ cười lạnh.
Xem ra gần đây anh đã quá dễ dãi với cô gái chết tiệt đó.
Lúc này, Kỳ Mặc Vi đang lên cầu thang đột nhiên hắt xì một cái, sờ sờ mũi, cảm thấy có điềm không tốt.
Ở Cảnh Viên, xe đậu ổn định.
Lê Cửu vẫn ngủ rất say, không có dấu hiệu gì sẽ tỉnh lại.
Kỳ Cảnh Từ nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhìn Lê Cửu có vẻ rất bình thường, không có gì khác lạ.
Có lẽ anh đã nghĩ nhiều quá.
Kỳ Cảnh Từ xuống xe, cúi người vào trong xe, cánh tay luồn qua đầu gối cô, bế ngang người lên.
“Ngài có cần giúp không?”
Kỳ Cảnh Từ lạnh giọng nói: “Không cần, cậu về đi.”
…
Ngày hôm sau, ánh nắng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Lê Cửu, chiếu rõ từng sợi lông tơ trên mặt cô.
Hàng mi dài đen nhánh của Lê Cửu khẽ rung, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt vẫn còn đọng lại sự ngỡ ngàng chưa tan biến.
Cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô bật dậy, nhưng ngay lúc đó, cơn chóng mặt quen thuộc ập đến, kèm theo cơn đau nhức nhối.
Lê Cửu nhíu mày, đưa tay lên ôm đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn hiếm thấy, đôi môi vốn đỏ hồng bây giờ cũng tái nhợt.
Một lúc sau, cơn chóng mặt và đau đớn trong đầu mới dần biến mất, Lê Cửu mới mở mắt ra lần nữa, ánh mắt lạnh lùng, lông mày đậm nét lo âu.
Thuốc lần này hết tác dụng nhanh quá.
Cô còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-co-ay-luon-thich-ngu/2866630/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.