—
Mặc dù Hà Dao không sợ giáo viên trả thù, nhưng cô lại sợ bị Kỳ An Ngôn gọi vào văn phòng.
“Tiểu Dao, em và cô giáo… đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ An Ngôn nhìn Hà Dao, khẽ nhíu mày.
“Cô ta đã mách lẻo với anh sao?”
Hà Dao bĩu môi, trong lòng thầm khinh thường.
Cô ta chỉ biết mách lẻo thôi sao?
Kỳ An Ngôn nhìn cô, ánh mắt có chút bất lực, “Cô ấy nói em không tôn trọng giáo viên trong giờ học, còn cố ý chống đối.”
Hà Dao nhướng mày, cười lạnh một tiếng, hỏi: “An Ngôn ca ca, anh có tin không?”
“Không tin.”
Anh đã nuôi dưỡng cô từ nhỏ, tính cách của cô thế nào, chẳng lẽ anh không biết?
Hà Dao nhếch môi cười, khuôn mặt đầy vẻ vui sướng, bất ngờ nhào vào lòng Kỳ An Ngôn, đầu tựa vào vai anh, nũng nịu nói: “Em biết An Ngôn ca ca là tốt nhất.”
Mái tóc mềm mại của cô bé chạm vào cổ, cô như một con gấu koala bám chặt vào anh.
Kỳ An Ngôn khẽ nhếch miệng cười, nhưng nhanh chóng che giấu, rồi đưa tay kéo cô ra.
Hà Dao không vui đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối, cô vẫn chưa ôm đủ.
Nhận thấy ánh mắt ý tứ rõ ràng của cô, Kỳ An Ngôn nhẹ ho một tiếng, cố gắng giữ giọng nghiêm túc, “Em chưa nói rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Dao giật mình, cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Thì… chỉ là vậy thôi…”
“Là thế nào?”
Kỳ An Ngôn hỏi tiếp.
Hà Dao thở dài, nói: “Em… em đang nói chuyện với người khác, không cẩn thận nói một câu phàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-co-ay-luon-thich-ngu/2866842/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.