——
Tiếng gió rít bên tai, xung quanh là những bức tường lạnh lẽo cứng cáp, đèn cơ học trên trần phát ra ánh sáng chói lóa.
Từ xa vọng lại những tiếng kêu thảm thiết đứt quãng, cảnh tượng hỗn loạn.
Đầu Lê Cửu đau nhức từng cơn, tai ù đi, mắt xuất hiện hình ảnh chồng chéo, không phân biệt được thực tại hay môi trường xung quanh.
Giữa cơn hỗn loạn mờ mịt, một giọng nói đặc biệt rõ ràng.
“Cửu!
Chạy mau!”
…
Lê Cửu nhíu mày, hai tay ôm chặt đầu, đau đớn vô cùng.
Ai?
Ai đang nói?
“Đưa bọn họ đi đi!”
“Mau đi!
Đừng quay lại!”
…
Là ai!
Rốt cuộc là ai!
“Cửu, nghe lời, đừng quay lại!”
Giọng nói ấy luôn văng vẳng bên tai, khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Nhưng giờ phút này, cô không thể nhớ ra.
Đầu đau quá!
Giống như sắp nổ tung.
Tại sao, tại sao giọng nói ấy lại quen thuộc như vậy?
Tại sao, khi nghe thấy lòng cô lại tràn ngập nỗi bi thương?
Người đó rốt cuộc là ai!
Những mảnh ký ức lẻ tẻ hiện lên trong đầu Lê Cửu, nhưng không thể ghép lại, ký ức hỗn loạn khiến đầu cô đau như búa bổ.
Đột nhiên, một đôi tay ấm áp chạm vào trán cô.
Trong mơ hồ, cô nghe thấy ai đó gọi mình trong lo lắng: “Cửu!
Tỉnh lại!”
“Mau tỉnh lại!”
Giọng nói này càng quen thuộc hơn, gần như ngay lập tức, cô nhận ra anh.
Ngay sau đó, sự hỗn loạn trong đầu được dừng lại, những mảnh ký ức lẻ tẻ bắt đầu ghép lại với nhau, ký ức tràn về như dòng nước lũ.
Trong phòng ngủ rộng lớn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-co-ay-luon-thich-ngu/2866958/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.