—
Mia hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Mặc dù đang đi dép lê, nhưng cô lại bước đi với khí thế của giày cao gót.
Vừa đi, cô vừa không biểu cảm suy nghĩ, rốt cuộc mình đã tạo nghiệp gì mà gặp phải đám người này.
Mỗi người đều như cái túi nhựa vậy, có thể chứa được nhiều thứ như thế sao?
Cô thực sự muốn xem, khi tất cả bọn họ bị lật tẩy, sẽ là một trường hợp tồi tệ thế nào.
Kỳ Tư Cẩn đứng đó nhìn bóng lưng cô rời đi, trên mặt hiện lên sự mờ mịt.
Ai đã chọc giận cô ấy khiến cô ấy giận dữ như vậy?
Anh cười lắc đầu, không nghĩ nhiều, quay người đi làm việc của mình.
Hôm nay anh đến đây là theo lệnh của ông nội Kỳ, đến bắt Kỳ Cảnh Từ và Lê Cửu về ăn cơm.
Về việc tại sao dùng từ “bắt” thì phải hỏi tam thúc của anh tại sao lần nào cũng tìm mọi cách để lừa ông nội.
“Không về.”
Kỳ Cảnh Từ dứt khoát từ chối, không để lại đường lui.
Kỳ Tư Cẩn: “……”
Anh thở dài nặng nề, nói: “Ông nội đã ra lệnh, tam thúc đừng làm khó cháu nữa.”
Kỳ Cảnh Từ liếc nhìn anh, “Liên quan gì đến tôi.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Vũ đang dọn dẹp tàn cuộc vừa rồi – anh ấy đang cúi người, từng mảnh từng mảnh nhặt những mảnh vỡ của chiếc ghế.
Ban đầu việc này không cần anh ấy làm, nhưng…ai bảo anh vừa rồi nói một câu “cái ghế này xấu quá” và tình cờ bị Kỳ Cảnh Từ nghe thấy.
Vì vậy bây giờ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-co-ay-luon-thich-ngu/2867268/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.