Hắn đe dọa rồi cất bước bỏ đi để lại tôi đang đau lòng thổn thức. Tôi không ngờ hắn chỉ xem tôi là một vật sở hữu, hắn xem tôi là gì chứ? Bây giờ trong căn phòng này chỉ khi đến giờ cơm thì hắn mới cho người đem vào cho tôi.
Không gian trong căn phòng tràn ngập sự lạnh lẽo, tôi ngồi co ro trong góc phòng, mái tóc dài mượt mà rủ xuống che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang từ từ tái nhợt. Vào lúc này ai mà nhìn vào thì sẽ không khỏi có cảm tưởng như một đóa hoa xinh đẹp từ từ bị héo úa.
Trong không gian yên tỉnh, tôi cảm thấy một luồn hơi ấm kì lạ. Đôi mắt to tròn mở ra nhìn chằm chằm vào chàng trai đang đứng trước mặt tôi. Tôi im lặng, Vũ ở bên ngoài vẫn không dời mắt nhìn tôi lại như có chút đau lòng, anh cất tiếng hỏi:
- Sao không chịu ăn cơm?
Tôi nhìn anh, một lúc lâu sau đó tôi chồm tới bắt lấy tay anh. Đôi mắt của Vũ có chút chấn động, anh nhìn tôi, đôi mắt toát lên vẻ khó xử:
- Uyển Nhi à!
Tôi đưa đôi mắt đáng thương nhìn anh, giọng nói thương tâm:
- Vũ anh giúp tôi đi, anh giúp tôi trốn khỏi đây đi, tôi xin anh!
Ánh mắt của Vũ đột nhiên vấy lên nỗi ưu tư, ngữ điệu trầm ấm:
- Cô hãy ăn chút gì đi, bây giờ có ra ngoài thì cũng không chạy được bao xa.
Tôi cười gượng giọng buồn rầu:
- Có ăn thì hắn cũng không chịu thả, không ai giúp được tôi vào lúc này.
Vũ vuốt nhẹ mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-dai-nhan-ta-thua-roi/467751/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.