Trần Bảo Nhi bấu chặt lấy tay Hàn Mặc Phong tựa như muốn bẻ gãy.
– Đau quá. Em ra mất.
– Trần Bảo Nhi. Đây là văn phòng anh. Có gì cũng phải nín đến khi anh đưa em đến nhà vệ sinh.
Hàn Mặc Phong luống cuống dìu Trần Bảo Nhi đang la oai oái.
Cho đến khi hắn nhìn xuống sàn nhà mới nhận ra có nước, kinh ngạc nhìn cô.
– Trần Bảo Nhi, em tè dầm rồi. Anh bảo em nín đi rồi. Cái thứ kia phải đợi đến nhà vệ sinh mới được thải ra đấy.
Hàn tổng ra vẻ giáo huấn. Còn cốc yêu một cái lên đầu cô.
Trần Bảo Nhi thật muốn tức chết. Cô đang đau đớn thế này mà hắn lại đang nói sảng cái quái gì vậy cơ chứ!
– Hàn Mặc Phong khốn nạn. Em sắp sinh rồi. Con anh sắp chui ra đến nơi rồi.
Bấy giờ Hàn tổng mới vỡ lẽ mà ôm vợ yêu một mạch chạy đến bệnh viện.
Phòng sinh.
– Hàn Mặc Phong. Từ nãy đến giờ cậu đã đi đi lại lại tổng cộng được 100 lần, mỗi lần 6 bước. Như vậy là 600 bước trong 15 phút rồi. Cậu không thấy choáng nhưng tôi thấy lâng lâng rồi.
Hoàng Quân hắng giọng.
Ai là kẻ làm cậu đang họp ban bàn kế hoạch cho ca mổ ngày mai phải chạy thẳng đến đây để cùng hắn đứng trước cửa phòng sinh ngồi đợi.
– A... Hàn Mặc Phong khốn nạn... Đau chết mất...
Tiếng hét kia thật sự vô cùng ám ảnh hắn. Cô hét rất nhiều lần rồi. Thật sự là đau như thế sao?
– Hoàng Quân. Sao cô ấy cứ hét như bị chọc tiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-lanh-lung-va-nu-hoang-bang-gia/2290000/chuong-63-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.