Sangsu đáp lễ, nhìn tôi mỉm cười, Suchat nói khách sao: “Cậu Dương, lần này vất vả cho cậu rồi.”Tôi mỉm cười khiêm tốn: “Ông Suchat khách sáo rồi.”Đỗ Minh Cường tiếp lời: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo như vậy, ngồi đi.”Hai người phục vụ đứng bên cạnh chòi nghỉ mát đi tới, kéo ghế giúp tôi và Đỗ Minh Cường.
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Suchat bèn dặn nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.Rất nhanh, lần lượt từng người phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, bưng lên những món ăn Xiêng La, rất đẹp mắt, hơn nữa sắc, hương, vị đều đủ cả.
Tất cả đều là những món mà tôi không biết tên.Đỗ Minh Cường và Suchat không đề cập tới chuyện của Đồng An Chi mà vừa ăn vừa nói đủ các chuyện nặng nhẹ khác nhau.
Suchat hỏi chuyện công việc của tôi, Sangsu còn chủ động hỏi xem bình thường tôi có gặp vấn đề gì khi làm việc hay không, nếu như có thì cứ nói với gã bất cứ lúc nào, gã có thể giúp tôi giải quyết.Tôi cũng không câu nệ gì cả, ngoại trừ việc trả lời lịch sự ra thì giống như ăn một bữa cơm với bạn bè vậy.Sau khi mọi người ăn uống no say, nhân viên phục vụ dọn hết bát đĩa xuống và đưa đồ tráng miệng cũng hoa quả lên, Suchat lôi ra một hộp xì gà vô cùng tinh xảo, rút một điếu, cắt bỏ đầu niêm phong rồi đưa cho tôi.Tôi cảm ơn một tiếng, từ chối một cách lịch sự và lấy ra thuốc lá luôn mang theo bên mình.Lúc trước, tôi từng thử qua thứ kia nhưng tôi đã quen hút thuốc lá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-nu-lanh-lung-cua-toi/2617151/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.