Triệu Vũ cùng mấy vị bác sĩ cùng bước ra ngoài, Hàn Thiên chạy với tốc độ ánh sáng nắm chặt tay Triệu Vũ, thành khẩn hỏi, “Triệu Vũ, cô ấy sao rồi?”
Triệu Vũ nghiến răng nghiến lợi định mắng Hàn Thiên một trận, nhưng nhớ tới đây là bệnh viện không nên to tiếng, nuốt cơn tức vào trong. Quay sang mấy vị bác sĩ bên cạnh, “Không có chuyện gì nữa, các vị có thể đi.”
Chiếc giường Dương Nguyên đang nằm được đẩy ra, Hàn Thiên chạy vội tới chỗ của cô, nhìn cô trong bộ dạng như này trái tim anh muốn rớt ra ngoài.
Triệu Vũ thấy vậy liền kéo anh ra xa Dương Nguyên, “Cô ấy cần yên tĩnh, cậu không nên làm phiền cô ấy.” sau đó anh quay sang một người y tá dặn dò, “Đưa bệnh nhân tới phòng hồi sức đặc biệt, không được cho bất cứ ai vào trong.” Nói xong, Triệu Vũ không thèm để ý tới Hàn Thiên, lên thẳng phòng làm việc của mình.
Hàn Thiên đứng bất động tại chỗ chứng kiến hành động kì quái của Triệu Vũ. Chẳng lẽ anh là gì sai sao?
Hàn Thiên theo Triệu Vũ lên phòng làm việc, khí huyết dâng trào khi biểu hiện của Triệu Vũ lại chẳng có ý muốn nói với anh, ung dung cởi áo treo trên giá, thản nhiên ngồi vào bàn làm việc, đến liếc cũng không liếc anh một cái. Đây là thái độ gì, anh là không khí sao?
“Triệu Vũ, cậu bị trúng tà à, rốt cuộc là Dương Nguyên xảy ra chuyện gì?”
“…”
Hàn Thiên đã mất kiên nhẫn, quát lớn, “Cậu nói gì đi chứ, có biết mình lo lắng cho cô ấy cỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-toi-la-cong-chua/1517522/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.