Tôn Nguyên nằm trên giường 1 tí thì xuống giường.
Thân thể anh trần truồng, sau lưng toàn là dấu móng tay.
Trong lòng Tôn Nguyên vui vẻ, vừa hát vừa đi vào phòng tắm, tắm xong rồi lấy khăn ấm ra, vui vẻ lau cơ thể cho Tiểu Hy.
Nha đầu này, nhìn có vẻ nhỏ con, nhưng thân hình vẫn rất chuẩn!
Tôn Nguyên nhìn thấy vết màu đỏ trên ga giường, tâm trạng càng vui vẻ hơn, ngân nga hát không thể diễn tả được cảm xúc vui vẻ bây giờ.
Không ngờ, thật không ngờ!
Đây là thế kỷ 21 rồi, vẫn có sinh vật mang lên xử nữ tồn tại!
Mà có được anh đụng phải nữa!
Vận may của anh quả là quá lớn! Chỉ cần nghĩ trái ớt nhỏ trước tới giờ vẫn thủ thân như ngọc, chưa từng làm gì với người đàn ông khác, tim của Tôn Nguyên cảm thấy thoả mãn đến muốn chết. Lau lau thân thể cô, chỗ nào đó của Tôn Nguyên lại nóng lên, nhưng anh không dám hành động lỗ mãng.
Lúc nãy Tiểu Hy đau đến kêu la thảm thiết, lúc này anh không thể làm thêm lần nữa được.
“Trái ớt nhỏ, lần này xem em còn chạy đi đâu!”
…
Lau xong cơ thể, Tôn Nguyên bò lên giường vừa mới muốn đi ngủ, thì nghe thấy điện thoại vang lên.
Tôn Nguyên nhặt quần áo dưới thảm lên, từ trong túi lấy điện thoại ra, sợ làm ồn đến Tiểu Hy đang ngủ say, Tôn Nguyên cầm lấy điện thoại liền ra ngoài, là mẹ anh gọi qua, khi nhận điện thoại thì anh cười lên, “Thái hậu à, tại sao người có thời gian gọi điện cho con?”
“Ít miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-tro-thanh-chong/700838/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.