Lục Diệp đào rỗng cân não cũng không tìm được đề tài thích hợp.
Vì thế cứ xấu hổ tẻ nhạt như vậy, lạnh đến độ khiến người khóc không ra nước mắt.
Một lát sau vẫn là Bánh bao nhỏ cầm lấy giấy bút trên bàn trà trước, nghiêm túc mà viết cái gì đó.
Lục Diệp trong lòng vui mừng, cuối cùng không cần tiếp tục tẻ nhạt nữa.
Khi cô tiếp nhận tờ giấy Bánh bao nhỏ đưa qua sau khi nhìn lướt qua, trực tiếp lại lần nữa hộc máu bỏ mình.
“Teddy???”
Trách không được Bánh bao nhỏ vừa vào cửa liền tìm kiếm khắp nơi, thì ra là đang tìm…… cún.
Cô phải giải thích như thế nào đây?
Sau ba giây trầm tư, Lục Diệp buông tờ giấy, nhìn Bánh bao nhỏ mặt đang mỉm cười mà trả lời, “Mấy ngày nay phải dưỡng thương, cho nên tạm thời mang cún đi rồi.”
Sau khi cô nói xong câu này, rõ ràng cảm giác được Chiến Đình Kiêu nhìn cô thoáng qua, sau đó lại quét mắt trên tờ giấy, ánh mắt ý vị thâm trường.
Nhìn thấy được trong lòng cô chút xấu xa mơ hồ.
Bánh bao nhỏ gật gật đầu, không nói nữa, lại khôi phục trạng thái mặt không biểu tình.
Lục Diệp trong lòng chửi móa nó chớ, một lớn một nhỏ cả buổi tối chạy tới đây là muốn cô đang sống sờ sờ đây làm cho chết cóng mà, cô còn chưa được ăn một ngụm lẩu nữa đây này?
Cô vừa nghĩ xong, phòng bếp bên kia liền truyền đến tiếng nước sôi “Ùng ục ùng ục”, trong không khí tràn ngập mùi hương mê người.
Ngửi thấy mùi hương Bánh bao nhỏ nuốt nuốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-vo-ngai-lai-chay-roi/1376332/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.