Điện thoại bên kia truyền đến tin tức làm Lâm Vũ Hào quá mức kinh ngạc, thế cho nên đã quên Nhiếp Thần Uyên còn ở đây.
Người nghe có tâm, Nhiếp Thần Uyên không khỏi nhíu mày. Khanh Vân vẫn là học sinh năm ba cao trung, hiện tại ở trường học không phải rất bình thường sao? Lâm Vũ Hào tại sao kinh ngạc như vậy? Gã vì cái gì xác định Khanh Vân không nên ở trường học.
"Chẳng lẽ vết thương trên người tôi do chính tôi làm ra?"
Hình ảnh Khanh Vân đỏ mắt chất vấn, đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Nhiếp Thần Uyên trong. Làm hắn không khỏi thật sâu liếc nhìn Lâm Vũ Hào một cái.
Lâm Vũ Hào biết mình nói lỡ, gã tâm cơ thâm trầm, biết lúc này càng giải thích càng không tốt, ngược lại không giải thích.
Liền thấy gã như trút được gánh nặng, tiếp tục chuyên chú nói điện thoại: "Lần trước nhìn thấy Tiểu Vân, nó còn bởi vì chủ Khanh gia chết mà thương tâm, bây giờ chịu đi ra là tốt."
"Cậu ở trường học chú ý nó nhiều một chút."
Tựa hồ cực kỳ quan tâm Khanh Vân, Lâm Vũ Hào đối với điện thoại liên tục dặn dò vài câu, nhưng ánh mắt âm u của Nhiếp Thần Uyên trước sau chưa từng hòa hoãn.
"Anh Lâm, hôm nay dì Lâm muốn tới trường học nhìn anh a......"
Vừa nghe đến lời này, trong mắt Lâm Vũ Hào tức khắc toát ra một chút âm ngoan. Gã mang theo tươi cười cắt đứt điện thoại, trong lòng lại tức giận cuồn cuộn. Khanh Vân sao có thể còn sống? Còn chọn thời gian này đi trường học, Nhiếp Thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-xuyen-thanh-tieu-kha-ai/1478579/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.