Đầu tôi trống rỗng không thể nghĩ được bất cứ điều gì, hận thù hay cắn rứt cũng đã bị trôi dạt đến nơi nào đó.
Sâu thẳm trong tôi bây giờ chỉ còn lại tình yêu và mù quáng...
Những ngón tay ma thuật bắt đầu di chuyển một cách thuần thục như đang chơi trên phím đàn.
Hai đôi chân tôi co quắp lại, tôi không chịu nổi sự kích thích đó mà rướn mình kêu.
- Xin...!xin...chú...
- Uyển Hạnh, nói muốn tôi đi...
Tôi cắn chặt môi, nhất định tôi không thể để bờ tường kiên cố mình xây dựng bấy lâu xụp đổ được.
Nhất định...!không thể...
Chú thấy tôi ngang bướng như vậy cũng chỉ bật cười, đôi mắt tràn đầy tự tin và mê luyến, như thể chú chắc chắn rằng rồi tôi cũng sẽ chịu thua.
Chú tiến đến, hôn lên một bên ngực của tôi mà cắn mút, điều đó càng khiến tôi trở nên phát điên!
- Đừng...!xin chú đấy...
Chú bỏ qua lời khẩn cầu của tôi, ngón tay ở bên dưới tiến vào sâu hơn, thăm dò nơi bí ẩn ướt át.
Cả cơ thể tôi không ngừng co rút kịch liệt, nước mắt vô thức chảy ra khỏi bờ mi, lần đầu tiên tôi khó kiềm chế đến như thế, lần đầu tiên tôi yếu đuối trước một người con trai đến vậy.
Tôi không ngừng cất ra lời nỉ non cầu xin chú, nhưng chú không hề có ý định buông tha tôi.
Cây gậy cứng rắn nóng bỏng chạm vào đùi tôi càng khiến trở nên điên đảo...
Cho đến khi, cơ thể tôi cong lên, rướn mình như một con tôm để hứng trọn một đợt khoái cảm đang tiến đến.
Đây là gì?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bua-nhan-sat-vach/2210957/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.