Con mồi dâng tới miệng, lão nào để tôi chạy thoát? Lão làm ngơ câu nói của tôi mà tiếp tục thốt ra những lời bẩn tưởi:
- Ôi! Nữ thần của tôi ơi, em ngon quá!
Tôi trợn mắt nhìn lão, cả người đờ ra như một khúc gỗ, thần trí đảo điên, giờ phút này, tôi không dám cử động, nhưng trong đầu tôi liên tục ra hiệu tôi phải chạy...
Tôi...!phải làm sao đây...!tôi...!không thể...
Một nửa là mẹ, là tỉnh mẫu tử, là công ơn dưỡng dục...!một nửa là lòng tự tôn của một người con gái, là hạnh phúc cả đời...!Tất cả những dòng suy nghĩ hỗn loạn như đang trộn lẫn vào nhau rồi biến thành một con quái vật xấu xí xé rách trái tim tôi.
Tôi chắp tay trước ngực thầm cầu nguyện...!Làm ơn, có ai đó...!hãy cứu tôi với...
Bố ơi...!bố có lắng nghe lời thỉnh cầu của con không? Con không muốn sống thế này bố ơi...
Cộc! Cộc! Cộc!
Đúng lúc này, âm thanh gõ cửa vang lên như cứu vớt tôi.
Đáng tiếc, lão ta làm như không nghe thấy mà tiếp tục xông vào hôn lên cổ tôi, cái lưỡi thô dày của lão khiến tôi phát tởm!
Cộc! Cộc! Cộc!
Cộc! Cộc! Cộc!
Âm thanh gõ cửa như không chịu dừng, liên tục vang lên khiến lão khó chịu bật dậy.
- Mẹ, tao mà biết thằng nào gõ tao đập chết!
Tôi như được giải thoát khỏi cõi chết, tôi co quắp lại một chỗ, cố níu chặt lấy cái chăn bông che lên thân thể mình.
Lão vớ lấy cái khăn tắm vừa cởi ra rồi quấn lại, sau đó lão nói với tôi:
- Chờ anh tí nhé, anh sẽ quay lại luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bua-nhan-sat-vach/2210984/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.