Trống được 10 phút rồi mấy thấy Phong thập thò ngoài cửa lớp, tôi ngoảnh ra nhìn, cậu ấy cười hỏi cô giáo đâu, tôi chỉ lên bảng lắc đầu, cậu ấy yên tâm đi vào lớp nhẹ nhàng hết mức có thể, chả thấy cậu ấy ngồi xuống ghế, tôi cau có quay sang hỏi:
- Ngồi đi ơ.
- Mọc nhọt ở mông đau không ngồi được ý. -cậu ấy nhăn nhó giải thích.
Tôi nghe xong phì cười, con Hạnh thấy thế quay xuống hóng hớt.
- Cái gì thế?
- Mọc nhọt ở mông chứ cái gì.
- Há há há.
Điệu cười bán nước hại dân của con Hạnh làm thầy giáo phải chú ý đến.
- Giờ học chứ ko phải giờ cười, muốn cười ra khỏi lớp cười chán đi rồi vào!
Dù buồn cười lắm nhưng vẫn phải nhịn, mặt con Hạnh đỏ như gấc chín.
****
Tiết 2 là tiết của cô Mận dạy Sinh học, cô này mới vào trường nhưng nổi tiếng đanh đá, đùa chứ, đến cô giáo chủ nhiệm của tôi còn phải sợ.
Cô Mận chả nể ai bao giờ cả đâu, cô giáo tôi với cô Mận là 2 thế hệ mà cô Mận nói chuyện cứ như bạn bè bằng tuổi nhau ý, bọn lớp tôi còn nói đùa là cô Mận nói chuyện với ai cũng kiểu như xúc phạm người ta ý.
- Tao ghét bà này dã man.
Con Hạnh quay xuống lầu bầu với tôi, con Linh ngồi bên cạnh cũng góp ý thêm:
- Đúng rồi đấy, thở thôi cũng thấy ghét rồi.
Cô giáo lia mắt về phía chúng tôi, nói hết sức bình tĩnh mà có uy:
- Vào lớp rồi, nói gì mà nói lắm thế?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-thu-tinh-anh-viet-cho-em/504736/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.