Mùa hè, 1964
Nữ y tá đi chậm dọc hành lang, đẩy chiếc xe chở thuốc với một dãy ly bằng nhựa chứa những viên thuốc đủ màu. Người phụ nữ trên chiếc giường số 16C không ngừng lẩm bẩm, ‘Ôi, lạy Chúa, xin đừng thêm nữa…’
‘Chúng ta sẽ không làm ồn, đúng không nào?’ nữ y tá đặt một chén nước lên chiếc bàn đầu giường.
‘Nếu tôi phải uống thêm dù chỉ một chút những thứ chết tiệt này, tôi sẽ không thể không làm ồn.’
‘Tôi hiểu, nhưng chúng ta cần làm cho đường huyết hạ xuống, đúng không nào?’
‘Có cần không? Tôi không nghĩ rằng…”
Jennifer ngồi trên chiếc ghế ngay cạnh giường cầm ly nước lên và đưa cho Yvonne Moncrieff, lúc này đang cuộn tròn trong chiếc chăn và gần như không thấy người đâu.
Yvonne thở dài. Cô nhón lấy những viên thuốc cho vào miệng, nuốt một cách ngoan ngoãn, rồi nhìn nữ y tá và cười mỉa mai khi cô này đẩy cô về khu dành cho sản phụ. ‘Jenny yêu quý, cậu phải dàn cảnh để tớ thoát khỏi đây. Tớ không thể chịu đựng thêm một đêm nào ở đây nữa. Những tiếng rên la rền rĩ – cậu không thể tin được đâu.’
‘Tớ nghĩ Francis sẽ cho cậu nằm phòng dịch vụ riêng biệt.’
‘Tớ không nghĩ thế, nhất là bây giờ sau khi khám họ nghĩ tớ cần phải nằm lại đây cả tuần. Cậu biết chồng tớ chi tiêu dè xẻn thế nào rồi đấy. “Em yêu, sao em cứ phải nghiêm trọng hóa vấn đề khi mà ở đây em được chăm sóc cẩn thận và lại miễn phí nữa chứ? Rồi em còn có những bà bạn nằm bên cạnh để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-thu-tinh-cuoi/199180/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.