“Hôm nay không có khách bên ngoài đến thăm, chỉ có một đồng nghiệp của cô Hạ lên đưa điện thoại cho cô ấy. Đúng là quầy lễ tân đã làm việc không đúng quy trình.” Dư Nghiệp Thành càng nói càng thấy rùng mình. Lần này may mà chỉ là thêm nước chanh, nếu là thứ khác, tất cả bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.
“Tăng cường an ninh, sau này đừng để chuyện này xảy ra nữa.” Tống Phục Hành bình tĩnh ra lệnh.
“Vâng.” Dư Nghiệp Thành đứng trước bàn làm việc, muốn nói lại thôi, không ra ngoài ngay lập tức.
Bút máy trong tay Tống Phục Hành không ngừng lại: “Muốn nói gì?”
Dư Nghiệp Thành cảm thấy cần phải nói về hoàn cảnh của Hạ Mộ ở dưới lầu, dù sao mối quan hệ giữa cô ấy và Tổng giám đốc Tống rất thân thiết.
“Cô Hạ dường như có mâu thuẫn sâu sắc với cô đồng nghiệp họ Tiêu kia. Tôi vừa xuống dưới định hỏi rõ tình hình thì họ đang… cãi nhau. Mặc dù cô Hạ cãi nhau rất giỏi, nhưng…”
Tống Phục Hành dừng bút trong tay, lông mày khẽ nhướn lên: “Rất giỏi?”
Dư Nghiệp Thành vội vàng đặt tài liệu xuống, vươn tay ra làm “xà quyền”, cố gắng bắt chước thật giống: “Cô đến đây, dám giở trò với ba ba, hả, chọc giận ba ba, tôi vặn cổ cô luôn đấy, cô lại đây, ba ba dạy cô cách làm người!”
Dư Nghiệp Thành làm bộ làm tịch đầy khí thế, hai chữ “ba ba” có sức xuyên thấu lớn trong văn phòng rộng lớn, gần như có tiếng vang.
Tống Phục Hành: “…”
Dư Nghiệp Thành: “…”
Tống Phục Hành: “Khả năng bắt chước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-thu-tinh-so-32-dan-thanh-thu/2776718/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.