Ba người, hai trong số đó đứng dưới bậc thang, người còn lại ở trên, nhìn nhau, Lưu Tử Đồng lấy lại bình tĩnh, cô đem lời nói vừa rồi nói lại lần nữa cho Trần Châu nghe, còn đem sự việc lúc trước La Dịch giới thiệu bức tranh cho cô, sau đó còn lấy hình cho anh xem, lúc đó cô có chụp một bức lưu vào điện thoại.
Trần Châu nghe xong, kéo cánh tay Lưu Tử Đồng, nói: “Để anh nhìn xem.”
Hai người cùng đi lên bậc thang, tay Chu Mễ Nhã vẫn khoanh trước ngực, đi phía sau hai người, cô ta duỗi tay nắm lấy tay Trần Châu, đôi mắt ai oán: “Anh tin em ấy hay tin em?”
Trần Châu ngước mắt, nhìn cô một cái, không trả lời, chỉ hơi giật cánh tay ra, biểu tình rất rõ ràng, không để cô ta nắm.
Chu Mễ Nhã xanh cả mặt, cô ta tăng thêm lực, tức giận nhìn Trần Châu còn đang nắm lấy cánh tay Lưu Tử Đồng, nói: “Em không trộm tranh của cậu ta, anh phải tin em.”
“Chứng minh đi.” Trần Châu nói thẳng nói.
Chu Mễ Nhã cười lạnh: “Được, muốn chứng minh sao, đi thôi.”
Nói xong cô ta nắm lấy tay Trần Châu, ý muốn lôi kéo anh đi, tách anh ra khỏi Lưu Tử Đồng, cái loại tranh giành tình cảm này làm Lưu Tử Đồng nể thực sự, cô hơi động cánh tay, rút tay ra khỏi tay Trần Châu, sau đó dẫn đầu đi vào phòng triển lãm.
Trần Châu đưa mắt Chu Mễ Nhã một cái, hai người đi theo sau Lưu Tử Đồng vào phòng tranh.
Lưu Tử Đồng vừa đi đến bức tránh kia vừa gọi điện cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-tranh-ay-em-ve-vi-anh/847445/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.