Lưu Tử Đồng không nghĩ anh sẽ trực tiếp nói ra như vậy, đang ngơ ngác thì bị anh kéo tay qua, cho đến khi Đỗ Nhu chạm vào tay cô, cầm lấy thì cô mới phản ứng lại, nhìn về phía Lâm Đế, anh cong môi với cô.
Lưu Tử Đồng có chút không hiểu, nhưng khi cô đối mặt với Đỗ Nhu, giọng nói ôn nhu gọi bà một tiếng: “Dì ơi.”
Đỗ Nhu vừa nghe được giọng cô, cười nói: “Là Tử Đồng phải không?”
“Đúng vậy ạ.” Lưu Tử Đồng cười, đỡ lấy tay Đỗ Nhu, Đỗ Nhu rất vui: “Tốt, tốt, Lâm Lâm….” Một bàn tay khác của bà duỗi về phía Lâm Đế, Lâm Đế cầm lấy, trả lời, “Con đây.”
Đôi mắt Đỗ Nhu không thể điều chỉnh mục tiêu, nhưng bà vẫn quay về phía anh: “Các con phải bên nhau thật tốt.”
“Dạ được.” Một tay khác của Lâm Đế nắm lấy tay Lưu Tử Đồng.
Lưu Tử Đồng nhìn bàn tay hai người đang giao nhau, lại nhìn về phía biểu cảm ôn hòa kia của Đỗ Nhu, dường như cô có thể hiểu được loại giao tiếp này, cái cảm giác xa lạ mà ấm áp. Trên thực tế Đỗ Nhu có chút mệt mỏi, bà nói chuyện thêm một lúc thì đã buồn ngủ, Lâm Đế và Lưu Tử Đồng đưa bà lên lầu, nhìn bà nằm xuống, vén lại chăn xong hai người mới ra ngoài.
Lầu hai chỉ có hai phòng, phòng ngủ chính là để cho Đỗ Nhu, Lâm Đế ở phòng ngủ phụ, bên cạnh đó có thư phòng, Lâm Đế nắm cô tay cô, đi về phòng anh.
Bởi vì anh thường xuyên ở bên ngoài, trong phòng vẫn rất sạch sẽ, cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-tranh-ay-em-ve-vi-anh/847454/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.