Nếu đã chấp nhận đánh cược, bổn cô nương dù sao cũng muốn thêm mấy buổi học, hiểu biết một chút công việc thường ngày của nha hoàn. Tránh mới ngày đầu tiên đã bị tên hỗn đản Diệp Tô kia nhìn ra điểm bất thường, thua ba trăm lượng bạc chỉ là việc nhỏ, khiến Bùi Tấn cùng Diệp lão đồng loạt chê cười, mới khiến tôi không chịu được nhất.
Ai có thể tưởng tượng ra đẳng cấp nói chuyện lưu manh của lão so với tôi còn cao hơn, có thể nói rằng điều kinh dị nhất chính là câu nói sâu sắc có sức hủy diệt người tốt?
Không biết, tôi đến giờ vẫn còn mê man khi lão tuyên bố muốn nghe lén tôi thở than trong ác mộng.
Bùi Tấn coi như không phải là một tiểu quân tử bắt nạt kẻ yếu, hắn đáp ứng yêu cầu của tôi, dùng chiêu bài vì Diệp gia huấn luyện người mới, miễn cưỡng đem tôi xếp vào cùng với năm, sáu nha hoàn mới mua vào phủ. Tôi thân là mười bảy tuổi, đứng trong một đám nha đầu chừng mười tuổi, quả nhiên là hạc trong bầy gà. Mà Bùi Tấn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xem vụ náo nhiệt tuyệt hảo này, hắn không lo chuyện kiểm tra người mới mà đem ghế nằm ngồi dưới tàng cây với bộ dạng thờ ơ.
Như thế nào mà giống như xung quanh bỗng nhiên toát ra thật nhiều bong bóng phấn hồng?
Những nha đầu này dáng vẻ thẹn thùng cái gì a, hắn chẳng qua mới mười bốn tuổi đầu, chưa đủ lông đủ cánh đâu.
Ê, dường như mấy nha đầu kia còn chưa trưởng thành.
… Là tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-xuong-vi-luong/1430144/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.