edit: diepanhquan
beta: hanhmyu
Diệp Tô vô cùng đứng đắn hỏi tôi: “Nàng có nguyện ý sinh con cho ta không?”
Tôi sửng sốt một chút mới mạnh mẽ cười nói: “Nối dõi tông đường là trách nhiệm của người làm thê tử, điểm ấy ta rất hiểu. Còn chuyện sinh mấy, khi nào thì sinh, thì phải xem lão thiên an bài như thế nào thôi, chuyện này ta cũng không đoán trước được.”
Diệp Tô vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Ta là hỏi, nàng nguyện ý sao?”
Tôi trừng mắt hắn: “Không hiểu à.”
Tôi vừa mới không phải đã nói rồi sao? Sinh đẻ do mệnh, mấy đứa do trời, tôi không tân thời như vậy kéo hắn trở thành gia tộc độc đinh. Hơn nữa, tôi nếu dám không sinh, đừng nói bố chồng lưu manh của tôi nhăn mặt heo ăn lão hổ, mà ngay cả cha nuôi, mẹ nuôi, muội muội nuôi, đệ đệ nuôi cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
Huống chi, lấy cường độ lao động cùng lượng lao động chúng tôi vừa làm, hiện tại lại nói có nguyện ý hay không, chỉ sợ đã muộn rồi.
Diệp Tô chơi đùa tóc tôi chậm rãi nói: “Ta cảm thấy… nàng giống như có chút sợ hãi.”
A, đã bị nhìn thấy hết sao?
Chán ghét, có loại cảm giác bí mật gì đều không giấu được a.
Cho nên nói, nữ nhân có thể là loài sinh vật trên địa cầu không có cách gì lấy lòng nhất. Khi bạn đời cao lớn, uy mãnh, khí phách tỉ tê bên cạnh thì hiềm nghi người ta không đủ cẩn thận săn sóc, cẩn thận quan tâm lại ngại người ta đồn đại trước mặt không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-xuong-vi-luong/459668/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.