Đọc mấy dòng cuối mà rưng rưng nước mắt…
——————————————————————-
Có lần y uống rượu với Đại học sĩ trong triều, Đại học sĩ dù sao cũng là văn nhân đa sầu đa cảm, lúc say rượu liền ngâm thơ:
Tiều tụy u hoa kịch khả liên,
Tà dương viện lạc vãn thu thiên.
(Thương thay cho cánh hoa lặng lẽ rụng xuống sân dưới ánh tà dương cuối thu.)
Y nghe thấy buồn, liền cười nói, Đại học sĩ không phải đang nhớ thê nhi ở quê chứ?
Đại học sĩ đỏ mặt, thẳng thắn nói, trước đình viện thê tử của thần có trồng một cây thu hải đường, mỗi lần biên thư cho thần đều ép vào đấy một đóa hoa gửi gắm nỗi nhớ nhung.
Khi ấy y mới hiểu được ý nghĩa của thu hải đường.
Tiệc rượu tan, y giữ Đại học sĩ lại, bảo hắn mang thê nhi đến đây để cả nhà đoàn viên, sống chung dưới một bầu trời. Đây là lần đầu tiên y thông cảm cho triều thần như vậy. Đại học sĩ tạ ơn, hô to long ân to lớn.
Y cười cười, bỏ lại xe ngựa, men theo ánh trăng đi bộ dọc con đường đá nhỏ, bất tri bất giác lại đến tẩm điện của Thường phi.
Sau khi Thường phi qua đời, tẩm điện bị đóng cửa, y cũng không nói nguyên nhân. Trong cung nếu có phi tử nào đó qua đời, tẩm điện thường ban cho người đến sau sử dụng. Chỉ duy nhất điện này, chưa có ai vào ở bao giờ, chẳng rõ vì sao. Nhớ tới sân điện đầy máu ngày ấy, y chợt tự giễu nghĩ, nơi này quả thật không tốt lành.
Bốn bề leo lét ánh nến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bui-tran-nam-xua/1429926/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.