Khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tôi cố nén sự căng thẳng trong lòng, cũng lên tiếng gọi một tiếng "Anh."
Tuy nhiên, khi nghe thấy giọng tôi, Phó Thời Trinh hơi nhướng mày, đáy mắt sâu như nước thoáng qua một tia kinh ngạc.
Ngay sau đó, ánh mắt anh ta rời khỏi mặt tôi và dừng lại ở cổ tay tôi.
Tôi có chút bối rối, cũng cúi đầu nhìn theo.
Trên tay phải tôi có đeo một chiếc vòng bạc, là thứ tôi luôn đeo, vì hôm nay không xung đột với trang phục nên tôi không tháo ra.
Đang nghi hoặc, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thời Trinh đã thu hồi ánh mắt.
Ánh nhìn vừa rồi, càng giống như ảo giác của tôi.
Người này tạo ra áp lực quá mạnh, may mà anh ta không nán lại lâu, chỉ trò chuyện qua loa với Phó Hàn vài câu rồi rời đi.
Phó Hàn dường như không thích giao tiếp, anh bảo tôi đẩy anh tới góc phòng, không nói chuyện với ai, chỉ ngồi yên trên xe lăn, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua từng người.
Nhưng không hề mở miệng.
Ở lâu, tôi bắt đầu thấy chán, bèn nói với anh muốn đi vệ sinh.
Phó Hàn gật đầu, không nói gì.
Trong hành lang, khi thấy xung quanh không có ai, tôi lấy từ túi xách ra một điếu thuốc.
Bảo là đi vệ sinh, thực chất là lên cơn nghiện thuốc.
Tuy nhiên, vừa châm điếu thuốc thì từ phía sau vang lên tiếng bước chân.
Khi tôi đang luống cuống dập tắt thuốc, một giọng nói quen thuộc vang lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoc-den-hanh-phuc-truong-nhuoc-du/2293922/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.