“Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”. Nhìn cái Tủn khóc đến mức sắp ngất, Thái Vy trong lòng bực tức cực điểm. Dám đụng đến người của cô, coi như không muốn yên ổn sống ở đây nữa đi. Thái Vy gọi con sen dẫn cái Tủn đi tắm rửa sạch sẽ, lại sai người mang thuốc tới, cô nhẹ nhàng xức lên mấy vết bầm tím trên người nó. Cái mũi vẫn sưng, nhưng máu đã không chảy nữa. Một mặt chăm sóc cho cái Tủn, một mặt Thái Vy sai người sang bẩm bà lớn một lát cô sẽ sang bên đó thưa chuyện. Nhưng cô chưa vội đi, nhìn khuôn mặt ướt nhẹp của nó, Thái Vy lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cái Tủn, nhẹ nhàng vỗ về , dặn dò:
- Từ giờ, em cứ ở đây với chị. Mọi việc chị sẽ có cách giải quyết, em có tin chị không?
Cái Tủn lau nước mắt, gật đầu, xung quanh mắt vẫn đầy ngấn lệ. Thái Vy quay mặt đi, hình ảnh cái Tí chợt ùa về. Khi cái Tí chơi vơi giữa ao nước, chắc nó cũng hoảng sợ và đau đớn lắm, chắc nó cũng khóc rất nhiều, mong cô đến cứu nó, nhưng cô nào có ở đó. Bởi vậy,bây giờ, khi địa vị đã khác, chỉ cần cô còn ở đây, thỳ người thân cận bên cô, phải được an toàn. Chí ít là không bị ai giở thủ đoạn trên người.
Thái Vy mở tủ, lấy cái áo bông màu huyết dụ, choàng lên người cái Tủn, lại đem chậu sưởi đặt cạnh giường, xem chừng không khí đã ấm hơn. Cô mới đi ra cửa, thẳng tiến đến dãy lầu. Thằng hầu thấy cô đến xem chừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/271602/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.