Cảnh Liệt đến Bắc Kinh vào đêm trước ngày khai mạc liên hoan phim.
Long Việt đích thân bay một chuyến đến Châu Thành thương thảo, không ngờ buổi gặp lại thuận lợi đến lạ thường. Điều khiến người ta bất ngờ hơn cả là vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng khắp giới này, vậy mà không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu nào về thù lao hay đãi ngộ. Hợp đồng được ký gọn ghẽ, dứt khoát như cắt chỉ.
“Tôi chỉ có một điều kiện.”
Khi ký tên, Cảnh Liệt xoay cây bút trong tay thành một vòng cung đẹp mắt, giọng điềm tĩnh:
“Tôi chỉ chấp nhận sự điều phối trực tiếp từ cô Lâm.”
Anh ngẩng mắt nhìn Long Việt, khóe môi mang theo nụ cười lễ độ nhưng kiên quyết không thể phản bác.
“Dù là ông chủ lớn của công ty, cũng không thể vượt cấp chỉ đạo tôi.”
Long Việt đem lời ấy thuật lại cho Chu Chỉ Nguyên, đối phương chỉ khẽ “ừ” một tiếng, đầu cũng không buồn ngẩng lên, như thể sớm đoán được sẽ là như vậy.
Và thực tế chứng minh Cảnh Liệt quả thực là người hiểu rõ Lâm Nhuận Cẩm nhất.
Ngay khi loạt ảnh chính thức từ Liên hoan phim được công bố, mạng xã hội lập tức bùng nổ.
Dưới các hashtag #LâmNhuậnCẩm_Đề_cử_Nữ_phụ_xuất_sắc_nhất và #LâmNhuậnCẩm_Nữ_diễn_viên_mới_tiềm_năng, nổi bật hơn cả lại là #LâmNhuậnCẩm_Phong_Thần_Tác_Phẩm#.
Trong ống kính của Cảnh Liệt, đến cả độ cong vạt váy tung lên cũng mang theo một câu chuyện.
Chính vì chuyện Cảnh Liệt, Thẩm Kính Ninh mang theo cơn giận âm u bước vào văn phòng của Chu Chỉ Nguyên. Tiếng giày cao gót gõ trên sàn nghe còn nặng nề hơn thường lệ. Mười phút nói chuyện hiển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoc-vao-tim-anh-bai-cot-lat-tuong/2982311/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.