Đến buổi chiều thì tôi đặt chân xuống New York. Trước khi rời nhà ga hàng không, tôi phôn tới nhà riêng của Cole. Chính Miriam trả lời. Và khi biết người gọi điện là tôi, bà biểu lộ sự vui mừng thật lạ, không phù hợp với tính cách của bà mà tôi đã biết.
Bà nói:
- Tôi thật may là đã bỏ quên đôi găng tay trong phòng. Chỉ khi bước lên xe, tôi mới sực nhớ ra. Thật hân hạnh cho tôi, nếu không ông lại phải nói chuyện với một người làm rồi.
Tôi nói với giọng chế giễu:
- Tôi biết, tôi biết. Tôi cũng có nhiều may mắn lắm.
Bà không giận vì cách ăn nói xấc xược của tôi mà vẫn nói với giọng vui vẻ hồn nhiên:
- Vẫn luôn tỏ ra là cục cằn thế hả Bowman?
Tôi nói nhỏ vài lời xin lỗi mơ hồ. Thà bà nổi giận còn hơn chứ thái độ này của bà làm tôi hơi thắc mắc. Bà nói giọng độ lượng:
- Tôi tha lỗi cho ông, nếu không ông lại không mời tôi đi ăn tối. Thế mà tôi lại đang cần có người tâm sự vì đang buồn chán quá mà chẳng có ma nào an ủi tôi.
- Ê này, từ từ đã nào! Ai nói với bà là tôi định mời bà đi chơi? Lúc này đối với tôi chuyện đó hoàn toàn không thể được. Tôi đang rất bận…
- Bận đến nỗi không thể gặp chính tôi nữa à?
- Đúng thế.
Tôi không cần phải nhìn thấy bà trên màn ảnh vô tuyến mới có thể hình dung ra vẻ mặt của bà.
Bà nói với giọng hơi khô khan:
- Bowman, ông thực sự cứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoi-hen-cuoi-cung/311813/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.