Đêm khuya, khán giả về dần. Tông Chính như thường lệ chở Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch về nhà, đến cửa thì từ biệt. Sau khi Liên Dịch vào nhà, cô lập tức khóa cửa lại, còn Tông Chính đứng ở ngoài cửa dạo bước, trong lòng còn có một đống điều muốn nói với cô gái nhỏ ấy.
Đồng Tiểu Điệp liếc nhìn Liên Dịch, trong lòng cảm thấy cô ấy như bà mai già của xã hội cũ, chuyên lo lắng cho mấy cô tiểu thư khuê các giàu có. Liên Dịch liếc qua cô một cái, rồi nói: “Nhìn cái gì? Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, cậu nhanh đi tắm đi!”
Đồng Tiểu Điệp bĩu môi, “Tiểu Dịch, cậu không cần phải như vậy đâu, Hạo Thần là người tốt mà.”
Liên Dịch liền chọc trán cô một cái, “Tớ đâu có nói anh ta là người xấu.”
“……” Đồng Tiểu Điệp định phản bác thêm gì đó, nhưng bị Liên Dịch đẩy đi tắm luôn.
Tông Chính vừa gửi tin nhắn thì Đồng Tiểu Điệp đang nằm trong ổ chăn, mơ màng gần ngủ. Cảm nhận được điện thoại rung, cô mở to mắt, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Liên Dịch đã ngủ say, còn khẽ ngáy, Đồng Tiểu Điệp liền kéo chăn phủ kín đầu mình, trốn trong bóng tối, mở tin nhắn.
Tông Chính: Ngày mai buổi sáng lén ra ngoài không, anh sẽ đợi em dưới lầu.
Đồng Tiểu Điệp trả lời: Sao vậy? Mai em muốn đi mua đồ ăn với Tiểu Dịch.
Qua một lúc lâu, khi Đồng Tiểu Điệp gần như ngủ rồi, điện thoại lại rung lên. Tông Chính đã gửi một tin nhắn với biểu tượng mặt cười bất đắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-buom-bay-giai-le-tam-thien/2730243/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.