🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Liên Dịch nhìn thấy chiếc nhẫn trên cổ Đồng Tiểu Điệp, cô bình tĩnh hỏi: “Cầu hôn à?”

Không ngờ, câu hỏi này lại khiến Đồng Tiểu Điệp phản ứng mạnh mẽ, một bàn tay vội vã chụp qua, khiến Liên Dịch suýt nữa ngã sang trái ngã sang phải.

“Ôi trời, đừng nói bậy mà, Tiểu Dịch! Làm gì có chuyện đó!” Sau đó, cô ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Mẹ Hạo Thần tặng cho tớ mà.”

Liên Dịch đen mặt, cô nàng này làm gì mà phản ứng mạnh thế! Có cần kích động như vậy không?

Đồng Tiểu Điệp nắm tay Liên Dịch, “Tớ muốn đi Bắc Kinh!”

“Bắc Kinh?” Liên Dịch ngạc nhiên.

“Ừ, Hạo Thần nói muốn đưa tớ về nhà ăn Tết.”

“Nhớ mang theo quà nhé,” Liên Dịch lập tức nhắc nhở.

Đồng Tiểu Điệp có chút lo lắng, “Tiểu Dịch… Vậy còn năm nay thì sao, cậu làm gì?”

Liên Dịch nghiêng đầu suy nghĩ, “Chắc là về nhà thôi. Lâu rồi chưa về mà.”

Đồng Tiểu Điệp cũng nghĩ lại, nhưng không hỏi thêm gì. Mỗi nhà đều có những vấn đề riêng của mình mà.

Mùa đông ở thành phố L lại đến, nơi đây là nơi họ quen biết nhau vào mùa đông năm đó. Qua bao nhiêu năm, cuối cùng họ cũng sẽ cùng nhau trở về nhà.

Đồng Tiểu Điệp đã chuẩn bị sẵn sàng, kéo Tông Chính đi dạo mua sắm, ngón tay nhỏ của cô đếm từng thứ: cái này mua cho ba, cái kia mua cho mẹ, còn Hạo Thần thì sao? Cũng phải mua quà cho mọi người chứ!

Tông Chính yêu chiều vỗ đầu cô, “Nấu đồ ăn ngon cho ba anh, trò chuyện với mẹ anh là đủ rồi, không cần quà cáp”

Đồng Tiểu Điệp lắc đầu, “Những cái đó em đều làm được, nhưng vẫn không thể đi tay không.”

Tông Chính cười, “Sao lại tay không? Em chẳng phải là món quà sao?

Ngày hôm sau, Tông Chính lái xe đến thành phố X, đỗ xe ở sân bay, cùng cô  gái nhỏ lên máy bay.

Trong khoang phổ thông, Đồng Tiểu Điệp kiên quyết ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Khuôn mặt nhỏ của cô mang theo sự ngạc nhiên, cô nhỏ giọng nói với Tông Chính, rồi liếc nhìn tiếp viên hàng không xinh đẹp lịch sự.

“Hạo Thần, đây là lần đầu tiên em ngồi máy bay đấy!”

Tông Chính khom người thắt dây an toàn cho cô, an ủi: “Em không cần phải lo lắng.”

Đồng Tiểu Điệp mặt đỏ bừng, làm nũng nói: “Hạo Thần, anh nắm tay em đi!”

Sau đó, Tông Chính liền mỉm cười dịu dàng, ngón tay khẽ chạm vào tay cô, “Em không phải lo, anh sẽ ở bên cạnh em.”

Máy bay bắt đầu cất cánh, cabin rung lên, cảm giác trái tim treo lơ lửng giữa không trung khiến Đồng Tiểu Điệp cảm thấy không thoải mái. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi và mọi thứ trở lại bình thường. Cô ngoan ngoãn nắm chặt tay Tông Chính, miệng nhỏ nhắn của cô mở ra khi nhìn thấy những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ.

Cô chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác mạnh mẽ như vậy.

Sáng sớm, khi máy bay khởi hành, mặt trời xuyên qua những đám mây, chiếu những tia sáng vàng kim. Ánh sáng phản chiếu trên các đám mây tạo ra viền vàng sáng chói. Bên dưới là một biển sương mù, không thể nhìn thấy gì.

Đồng Tiểu Điệp quay đầu lại, thấy Tông Chính lấy một viên kẹo từ trong túi của cô, bóc giấy và bỏ vào miệng. Mặt anh phồng lên khi nhai, tâm trạng anh có vẻ rất thoải mái.

Tông Chính cảm nhận được ánh mắt của Đồng Tiểu Điệp, liền cố tình chen vào gần cô, cả hai người cùng cúi xuống sát vào cửa sổ nhỏ. Tiếp viên hàng không đi qua đúng lúc, thấy hai người vui vẻ cười với nhau.

Tông Chính đột ngột đè sát vào người Đồng Tiểu Điệp, cô bị đè có chút không thoải mái, liền thử đẩy anh ra nhưng không hề tác dụng. Tông Chính không nhúc nhích chút nào.

Đồng Tiểu Điệp vội vàng nhỏ giọng nói: “Anh tránh ra, tránh ra đi!”

Tông Chính như thể không nghe thấy, ôm nhẹ nhàng cô gái nhnhỏ vào lòng.

Khi máy bay thông báo sắp đến Bắc Kinh, Tông Chính thì thầm bên tai Đồng Tiểu Điệp, giọng trầm thấp: “Tiểu Điệp, chúng ta hôn nhau nhé?”

Trong không gian cao ba vạn thước, giữa bầu trời trong suốt và cabin yên tĩnh, chàng trai và cô gái lặng lẽ hôn nhau trong góc nhỏ của máy bay.

Lý Uyển Thanh đã lái xe đến sân bay từ sớm, lo lắng rằng giao thông ở Bắc Kinh sẽ làm bà lỡ chuyến.

Thời tiết ở Bắc Kinh lạnh hơn thành phố L, lạnh thấu xương. Đồng Tiểu Điệp mặc hai chiếc áo lông vũ và ba chiếc quần bông, còn Tông Chính đã quen với thời tiết này, không cảm thấy lạnh. Anh ôm cô gái nhỏ bé, hai người từ xa đã nhìn thấy Lý Uyển Thanh vẫy tay.

Đồng Tiểu Điệp vui vẻ, năm nay không cảm thấy cô đơn, vì có thể quây quần cùng gia đình, tạo nên không khí ấm cúng.

Cô vội vàng thoát khỏi tay Tông Chính, chạy qua ôm Lý Uyển Thanh: “Bác ơi, Bắc Kinh lạnh quá!”

Lý Uyển Thanh sờ đầu cô, nhìn thấy chiếc nhẫn lần trước bà tặng vẫn đeo trên tay cô, mỉm cười ôm cô vào lòng.

Tông Chính đi qua, cùng mẹ ôm nhau. Vóc dáng anh to lớn, anh ôm cả Lý Uyển Thanh và Đồng Tiểu Điệp vào lòng.

Lý Uyển Thanh nhanh chóng đưa họ lên xe, nói rằng ba anh đang đợi ở nhà.

Đồng Tiểu Điệp lên xe, nhỏ giọng nói bên tai Tông Chính: “Hạo Thần, anh ngồi bên cạnh mẹ đi, em ngồi ở phía sau nhé!”

Tông Chính mỉm cười, vuốt nhẹ khuôn mặt cô, cảm nhận làn da lạnh buốt, chiếc mũi nhỏ của cô đã đỏ lên vì lạnh. Khi cô nói, hơi thở ấm áp của cô làm mờ không khí. Cô có vẻ như đang bày mưu, nghĩ rằng lần này con trai về nhà, nên để anh có thời gian gần gũi mẹ nhiều hơn.

Đồng Tiểu Điệp nhanh chóng trèo lên ghế sau, tháo khăn quàng cổ và chiếc mũ len nhung trên đầu, bám vào ghế trước để trò chuyện với mọi người. Cô tò mò nhìn ngắm đám đông hối hả ở sân bay thủ đô, khác hẳn với nhịp sống chậm rãi của thành phố L. Khi xe đi ngang qua những tòa nhà cao lớn, đôi mắt tròn xoe của cô mở to, không nói nên lời. Một lúc sau, cô ngượng ngùng vân vê ngón tay, thốt lên: “Bác ơi, Bắc Kinh lớn thật đấy!”

Lý Uyển Thanh thích cô gái nhỏ này. Dù trong mắt người khác, cô có vẻ thiếu kinh nghiệm sống và hơi vụng về, nhưng với bà và Tông Chính, đó lại là nét hồn nhiên trong sáng vô cùng đáng yêu.

Bà mỉm cười nói: “Tiểu Điệp, bảo Hạo Tử đưa cháu đi dạo phố. Bây giờ đang là thời điểm náo nhiệt nhất đấy.”

Đồng Tiểu Điệp cười híp mắt, vỗ nhẹ vai Tông Chính, tinh nghịch nói: “Đi dạo phố thì được rồi, nhưng Hạo Tử nhớ là phải đưa em đi ăn vịt quay Bắc Kinh nhé!”

Tông Chính chống ngón trỏ lên thái dương, rồi dùng tay kia chạm nhẹ vào chóp mũi cô, vừa trêu vừa cười: “Nhũ danh của anh sao lại đáng yêu thế này? Bị em gọi, cứ như anh là con trai em vậy!”

Đồng Tiểu Điệp vội lấy bàn tay nhỏ xoa xoa mũi, phụng phịu nói: “Anh đừng chạm mạnh như vậy, mũi em vốn đã không cao rồi, lỡ anh làm sụp thật thì sao?”

Nhưng đôi tay nhỏ của cô cũng lạnh cóng, tự mình chạm vào còn thấy rét buốt. Cô nhăn mặt, trông như một quả bóng nhỏ nhàu nhĩ vì lạnh.

Tông Chính cười, đưa tay che lấy khuôn mặt lạnh buốt của cô để sưởi ấm. Anh nhỏ giọng trêu: “Đồ ngốc, lúc nào cũng làm trò!”

Lý Uyển Thanh ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát, lòng không khỏi ngạc nhiên khi thấy con trai mình trở nên dịu dàng đến vậy. Suốt dọc đường, tiếng cười nói rộn ràng vang khắp xe.

Khi xe tiến vào khu đại viện, lính gác nhận ra biển số xe của Lý Uyển Thanh, liền đứng nghiêm cúi chào. Đồng Tiểu Điệp, ngồi ở ghế sau, cảm thấy mình đặc biệt quan trọng, cô còn giơ tay nhỏ lên đáp lễ. Đáng tiếc là kính xe đã che kín, không ai thấy được hành động đáng yêu đó.

Xe dừng lại trước một dãy nhà, Tông Chính mở cửa xe, nắm tay kéo Đồng Tiểu Điệp xuống. Anh cúi đầu, khẽ dặn: “Trên mặt đất có tuyết trơn, em nhớ nắm tay anh, cẩn thận nhé.”

Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay nhỏ khẽ siết lấy tay anh.

Nhân viên bảo vệ trong nhà bước ra giúp họ mang hành lý vào. Lý Uyển Thanh chỉ tay về phía thư phòng, nói: “Ba con đang chờ trong đó đấy!”

Trước khi vào, Đồng Tiểu Điệp kéo Tông Chính lại, nhờ anh kiểm tra giúp xem dáng vẻ mình đã ổn chưa. Đến khi Tông Chính gõ cửa, cô cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đập thình thịch không ngừng.

“Vào đi.” Một giọng nói trầm thấp, nghiêm nghị vọng ra.

Cánh cửa mở, Đồng Tiểu Điệp bước theo Tông Chính vào trong. Nghe anh gọi “Ba” cô cũng ngọt ngào lên tiếng: “Cháu chào bác ạ!”

Tông Chính Quốc Hiên ngẩng đầu lên từ bàn làm việc, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đầy anh tuấn. Tông Chính quả nhiên thừa hưởng đôi mày rậm, ánh mắt sâu thẳm từ ông.

Đồng Tiểu Điệp sững người, ánh mắt ngỡ ngàng. Khuôn mặt này, cô từng thấy trên TV, trông còn uy nghiêm hơn cả trong tưởng tượng.

“Ngồi đi.” Ông chỉ nói đúng một chữ, nhưng mang theo sự uy nghi khiến Đồng Tiểu Điệp lập tức nghe theo, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Dưới gầm bàn, Tông Chính nắm chặt tay cô, bàn tay anh ấm áp truyền đến cảm giác an tâm.

Đồng Tiểu Điệp nhớ lại những lời mà Tông Chính từng nói: “Nhà anh có chút đặc biệt… Ba anh nghiêm khắc lắm…”

Tông Chính Quốc Hiên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đúng như lời đồn, đôi mắt trong sáng và thanh thuần khiến người ta không thể không yêu mến.

“Cháu là Tiểu Điệp, đúng không? Đến đây chơi thoải mái như ở nhà mình nhé.” Trong giọng nói của ông, hiếm khi có sự thân thiết như vậy.

Trái tim nhỏ bé của Đồng Tiểu Điệp cuối cùng cũng thả lỏng, cô ngoan ngoãn mỉm cười, lễ phép đáp: “Vâng, cháu cảm ơn bác ạ.”

Trong nhà không có con gái, mà trong đại viện này phần lớn là các gia đình sinh con trai, nên sự xuất hiện của một cô bé dễ thương như Đồng Tiểu Điệp khiến ai cũng thấy quý mến. Tông Chính Quốc Hiên nghĩ thầm, nếu gia đình mình có thêm một cô con gái thế này, chắc chắn sẽ rất tuyệt. Hơn nữa, ánh mắt của con trai khi nhìn cô bé thật sự khiến ông không thể không chú ý.

Sau khi ra mắt người lớn, Tông Chính khẽ siết tay Đồng Tiểu Điệp, nói: “Em ra ngoài với mẹ anh nhé, để anh nói chuyện với ba một lát.”

Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn đáp: “Dạ.” Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, bước ra ngoài.

Trong khi Tông Chính báo cáo công việc năm qua và kế hoạch cho năm sau với cha, Đồng Tiểu Điệp len lén đi vào bếp. Lý Uyển Thanh đang cùng với người giúp việc trong nhà chuẩn bị thực đơn cho bữa tối.

Đồng Tiểu Điệp giơ tay nhỏ, ra hiệu rằng mình cũng muốn giúp.

Ban đầu, Lý Uyển Thanh định từ chối, nhưng cô bé níu tay bà, nũng nịu nói: “Bác ơi, để cháu nấu món quê nhà cho hai bác nhé! Cháu không mang được quà gì, làm một bữa cơm thay lời cảm ơn cũng được mà.”

Thấy cô bé chân thành như vậy, Lý Uyển Thanh mỉm cười đồng ý.

Đồng Tiểu Điệp vui mừng bắt tay vào nấu nướng, thể hiện tay nghề ngay trong gian bếp của nhà họ Tông.

Người giúp việc trong nhà đứng một bên quan sát, không khỏi cảm thán: “Thật hiếm có cô bé nào thời nay còn biết vào bếp như thế này.”

Nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn, Đồng Tiểu Điệp nhanh nhẹn làm các món ăn: chân giò kho hồng xì dầu, sườn hấp rượu kê, gà chấm nước sốt cay, cải thìa xào dầu hào với nấm hương, và món canh củ cải hầm bò nạm đã được nấu từ trước.

Lý Uyển Thanh, nghe cô bé nói muốn làm lại món sườn hầm đã từng ăn ở Nhân Lương, cũng hào hứng đứng bên cạnh học hỏi. Cô chăm chú nhìn Đồng Tiểu Điệp xử lý nguyên liệu: chặt sườn, cạo mỡ, nêm gia vị và hấp, trông thì có vẻ đơn giản, nhưng mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khiến ai cũng thèm thuồng.

Trong lúc đó, Tông Chính Quốc Hiên vẫn đang lắng nghe con trai kể về tình hình công việc trong năm, chia sẻ kinh nghiệm và những bài học của mình. Thế nhưng, một mùi thơm nức mũi đột ngột xộc vào, khiến ông không khỏi phân tâm, tự hỏi tại sao hôm nay mình lại thấy đói sớm đến vậy?

Tông Chính không nhịn được bật cười, nhìn dáng vẻ trầm ngâm của cha mình, liền khéo léo “giải vây”:

“Ba, ăn cơm trước đi! Con cũng hơi đói rồi!”

Tông Chính Quốc Hiên thong thả gật đầu, rồi cùng con trai đi ra ngoài phòng ăn.

Khi bước vào nhà ăn, ông ngạc nhiên thấy bốn món mặn và một món canh bày biện đẹp mắt, mùi hương thơm lừng xộc thẳng vào mũi. Trong lòng ông thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tay nghề của bảo mẫu nhà mình đột nhiên lên tay đến thế sao?”

Lúc này, ông nhìn thấy cô bé Đồng Tiểu Điệp từ trong bếp bước ra, trên người còn đeo chiếc tạp dề. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, có lẽ do không khí ấm áp và hơi khô trong nhà mà cô chưa kịp quen.

Đồng Tiểu Điệp nở nụ cười tươi tắn, lễ phép nói: “Bác ơi, mời bác ăn cơm ạ!”

Tông Chính Quốc Hiên dừng lại trước món chân giò kho màu nâu đỏ bắt mắt, nhưng nghĩ đến lời dặn của bác sĩ, ông lại nhịn xuống.

Đồng Tiểu Điệp nhanh nhẹn giải thích: “Bác yên tâm ăn đi ạ, món này cháu làm đặc biệt cho bác. Cháu biết tim bác không khỏe, nê món này đã được nấu theo cách hạn chế dầu mỡ, cháu đảm bảo là an toàn!”

Không phải kiểu lấy lòng qua loa, mà là sự quan tâm chân thành từ trái tim.

Tông Chính Quốc Hiên bất giác cảm động. Ông nhìn cô bé với ánh mắt dịu dàng, còn Tông Chính đứng bên cạnh, khó giấu được nụ cười tự hào.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.