Tông Chính rất hài lòng khi để lại những dấu “dâu tây” nhỏ trên người cô gái, từ cổ lan đến ngực.
“Học xong chưa?” Anh ngẩng mặt lên từ bộ ng ực trắng nõn kia, ánh mắt chân thành tha thiết khiến Đồng Tiểu Điệp thành thật gật đầu.
“Ừ, vậy bắt đầu đi!”
Đồng Tiểu Điệp đỏ mặt, lười biếng không ngẩng đầu, mà dùng sức trên tay, ấn đầu Tông Chính xuống, li3m nhẹ sau tai hắn, hôn lên chỗ yết hầu, dùng miệng nhỏ m út vào chỗ lõm sâu nhất trên xương quai xanh của Tông Chính, dùng hàm răng cắn, li3m qua, rồi lại m út, “chóc” một tiếng, một khối nhỏ màu hồng hiện lên, chói mắt.
Đồng Tiểu Điệp đắc ý, rất vui vẻ tiếp tục, Tông Chính thì lại rất hưởng thụ nằm im, cảm thấy mình thật không dễ dàng, bị cô gái nhỏ coi thành món đồ chơi mà trong lòng vẫn rất vui vẻ?!
Nhưng sự thật là anh không thể không vui vẻ, bởi vì hiếm khi Đồng Tiểu Điệp sẽ chủ động như vậy, thông thường, sự chủ động của nha đầu này đều xảy ra vào những lúc thực sự khiến người ta không thể ngờ tới, ví dụ như, dẫn anh đi mua “áo mưa”, ví dụ như, bảo anh “kẹp chân” để sưởi ấm chân, ví dụ như, như bây giờ hôn anh.
Kiểu “dâu tây” này, là em in dấu ấn của mình lên người anh, làm cho cả người anh đều thuộc về em.
Như vậy, thật tốt.
Đồng Tiểu Điệp không biết Tông Chính đang nghĩ gì, chỉ là thấy buồn cười nên học theo, sau khi “đánh dấu” xong liền chuyển đến chỗ yết hầu, Tông Chính run giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-buom-bay-giai-le-tam-thien/2730283/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.