🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tông Chính rất hài lòng khi để lại những dấu “dâu tây” nhỏ trên người cô gái, từ cổ lan đến ngực.

“Học xong chưa?” Anh ngẩng mặt lên từ bộ ng ực trắng nõn kia, ánh mắt chân thành tha thiết khiến Đồng Tiểu Điệp thành thật gật đầu.

“Ừ, vậy bắt đầu đi!”

Đồng Tiểu Điệp đỏ mặt, lười biếng không ngẩng đầu, mà dùng sức trên tay, ấn đầu Tông Chính xuống, li3m nhẹ sau tai hắn, hôn lên chỗ yết hầu, dùng miệng nhỏ m út vào chỗ lõm sâu nhất trên xương quai xanh của Tông Chính, dùng hàm răng cắn, li3m qua, rồi lại m út, “chóc” một tiếng, một khối nhỏ màu hồng hiện lên, chói mắt.

Đồng Tiểu Điệp đắc ý, rất vui vẻ tiếp tục, Tông Chính thì lại rất hưởng thụ nằm im, cảm thấy mình thật không dễ dàng, bị cô gái nhỏ coi thành món đồ chơi mà trong lòng vẫn rất vui vẻ?!

Nhưng sự thật là anh không thể không vui vẻ, bởi vì hiếm khi Đồng Tiểu Điệp sẽ chủ động như vậy, thông thường, sự chủ động của nha đầu này đều xảy ra vào những lúc thực sự khiến người ta không thể ngờ tới, ví dụ như, dẫn anh đi mua “áo mưa”, ví dụ như, bảo anh “kẹp chân” để sưởi ấm chân, ví dụ như, như bây giờ hôn anh.

Kiểu “dâu tây” này, là em in dấu ấn của mình lên người anh, làm cho cả người anh đều thuộc về em.

Như vậy, thật tốt.

Đồng Tiểu Điệp không biết Tông Chính đang nghĩ gì, chỉ là thấy buồn cười nên học theo, sau khi “đánh dấu” xong liền chuyển đến chỗ yết hầu, Tông Chính run giọng nói: “Chỗ này không được cắn, cắn hỏng thì anh không hát cho em nghe được.”

Đồng Tiểu Điệp nghĩ cũng đúng, liền dịch nhẹ một chút, hôn lên chỗ bên cạnh một cái, một chấm đỏ nhỏ xuất hiện, miệng cô nhỏ nhắn, nên “dâu tây” mà cô “trồng” cho người đàn ông của mình đều là loại “mini”.

Tông Chính để cho tiểu nha đầu chơi đùa đủ rồi, liền không cho động đậy nữa, bắt đầu “trồng cây” chồng chất lên nhau, tinh lực vừa mới tích lũy đều bùng nổ, vừa nhanh vừa mạnh mẽ.

Một cú th úc mạnh, chạm đến tận cùng bên trong, Đồng Tiểu Điệp “a” lên một tiếng, không còn sức lực, thân mình run rẩy không ngừng, ôm lấy Tông Chính.

Tông Chính bế cô lên như bế em bé, để Đồng Tiểu Điệp ngồi trên đùi anh, đương nhiên, “chỗ đó” của hắn vẫn còn ở trong nơi ấm áp, bóng loáng, ướt át kia, vô cùng sung sướng.

Đây là lần đầu tiên Đồng Tiểu Điệp trải nghiệm cảm giác như vậy,  sâu như vậy, thực sự rất sâu, cô có cảm giác như dạ dày mình sắp bị xuyên thủng.

“Bảo bối, thế này thoải mái không?” Tông Chính chậm rãi di chuyển, nâng m ông cô gái nhỏ lên rồi lại hạ xuống, sau đó hai người lại quấn lấy nhau không rời.

“Ưm!” Đồng Tiểu Điệp ngửa đầu ra sau, thân mình cong lên càng chặt hơn.

Cảm giác này quá mãnh liệt, cô sợ hãi, cựa quậy muốn Tông Chính buông cô xuống.

“Ô, người ta thật là khó chịu, muốn xuống dưới!”

“Xuống dưới?” Tông Chính hỏi cô, thật ra hai tay đã có ý định lặng lẽ nâng cao người Đồng Tiểu Điệp.

“Dạ, thả em xuống đi!” Đồng Tiểu Điệp kêu lên.

“Không thả!” Tông Chính tinh nghịch, tiếp tục nâng lên, cho đến khi vừa vặn lấp đầy toàn bộ chiều sâu.

Đồng Tiểu Điệp biết cách lấy lòng anh, ngoan ngoãn lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại xoa lên mặt Tông Chính, còn xoa lên mắt anh, nhẹ nhàng làm nũng dỗ dành để Tông Chính buông cô xuống.

“Ô ô, Hạo Thần anh tốt nhất, thương em nhất, ngày mai em làm đồ ăn ngon cho anh, thịt quả vải được không? Anh liền thả em xuống đi! Người ta không quen!”

“Cảm giác gì?” Anh hít một hơi thật sâu, thật ra chính mình cũng không ổn, chỉ có “một chút” tiến vào, phần còn lại đều ở bên ngoài, phía trước nóng, phía sau lạnh, đây là cảm giác gì?!

“Cảm giác?”

“Nói, nói ra anh liền thả em xuống!”

Không còn cách nào, Đồng Tiểu Điệp chỉ có thể thành thật hình dung cảm giác của mình, nghiêm túc như đang nghiên cứu một đề tài.

“Thực, rất sâu, hơn nữa, thực, thực, ai nha, người ta nói không nên lời!” Cảm giác, cảm giác, liền thật sự có cảm giác so với nằm còn mãnh liệt hơn rất nhiều lần, cô ngại ngùng không nói ra hết.

“Nói xong?” Tông Chính buông hai tay ra, Đồng Tiểu Điệp ngồi thẳng lên bụng của Tông Chính, cùng với âm thanh thực ái muội này, Tông Chính cảm giác mình sắp “lên tiên”.

“A!” Thanh âm của Đồng Tiểu Điệp đồng thời vang lên, sau đó lại từng đợt từng đợt co rút, kẹp chặt lấy Tông Chính.

“A, bảo bối, nhẹ một chút.” Anh vừa nói chuyện, vừa lần nữa nhấc bổng Đồng Tiểu Điệp lên, chỉ là lần này, bởi vì Đồng Tiểu Điệp kẹp chặt lấy anh, mà không dễ dàng ra được, chỉ ra được một chút, lại bị thịt non bên trong giữ lại.

“Bảo bối, em thả lỏng, như vậy anh đau.”

Đồng Tiểu Điệp bụng nhỏ co rút, xấu hổ đến mức đấm nhẹ vào người Tông Chính, “Ô ô, xuống dưới, không chơi nữa!”

Tông Chính nói: “Một lần cuối cùng!”

Anh kiên quyết rút ra, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi đó, rồi tiền vào, quả thực ấm áp vô cùng, anh cười gian xảo, buông tay, một giây cũng không bỏ lỡ, nhìn Đồng Tiểu Điệp trượt xuống trên người mình.

Sau đó, anh buông Đồng Tiểu Điệp nằm xuống, véo nhẹ mũi nhỏ của cô, “Heo nhỏ lười biếng.”

Đồng Tiểu Điệp cũng học theo nhíu mũi bĩu môi, giống như heo con.

Cô nói: “Em mệt rồi, anh nhanh lên!”

“Được rồi!”

Sau đó, người đàn ông kia lại nhanh chóng lao tới, tê dại đến tận trong lòng, Đồng Tiểu Điệp hai tay nhỏ nắm chặt gối đầu phía sau, đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, từng tiếng từng tiếng r3n rỉ yếu ớt thốt ra. 

Ngày hôm sau, Tông Chính đi làm, Đồng Tiểu Điệp nghiêm túc nhìn anh từ đầu đến chân, kiểm tra một lượt. Ừ, cà vạt thắt ngay ngắn, không có vấn đề gì cả! Sau đó, cô yên tâm bò lại lên giường, tiếp tục ngủ.

Tông Chính cúi xuống, hôn cô một cái, “Anh đã nấu sữa đậu nành, lát nữa nhớ uống nhé.”

“Biết rồi, biết rồi mà.” Đồng Tiểu Điệp nhắm mắt, mơ màng đáp.

Tông Chính buông cô ra, thần thái sảng khoái rời khỏi nhà. Xe của tài xế đã đợi sẵn dưới lầu.

Đồng Tiểu Điệp nằm trên giường, lơ mơ nghĩ: Từ bao giờ mà Tông Chính lại biết nấu sữa đậu nành nhỉ?

Cô bò dậy, đi vào bếp kiểm tra, thì ra là sữa đậu nành làm bằng máy! Thật tiện lợi, chỉ cần ngâm đậu, cắm điện là xong.

Ngay lúc đó, cửa đột ngột mở ra, Tông Chính quay lại, chỉ vào cô, nói: “Đây là lần cuối trong tháng này đấy, không được uống nhiều. Anh sẽ kiểm tra khi về!”

Câu nói của anh khiến Đồng Tiểu Điệp khựng lại. Cô nhớ lại khi mình được chẩn đoán bệnh trước đây, nội tạng tổn thương rất nghiêm trọng. Để điều trị, bác sĩ kê cho cô loại thuốc mạnh có tên hoàng định tiên án, nhưng loại này mỗi tháng chỉ được dùng một lần, vì nó gây tổn hại lớn cho cơ thể, đặc biệt là với phụ nữ chưa kết hôn hay sinh con. Bác sĩ đã rất cẩn thận giải thích về tác dụng phụ, để bệnh nhân tự cân nhắc xem có nên điều trị hay không.

Khi đó, Đồng Tiểu Điệp không hề do dự mà gật đầu, vì với cô, không gì quan trọng hơn sức khỏe của mình.

Tại một bệnh viện nhỏ, trong căn phòng ngổn ngang đủ loại dụng cụ y tế, cô phải truyền một chai lớn thuốc bảo vệ dạ dày trước khi sử dụng hoàng định tiên án, vì thuốc này có thể gây tổn thương nghiêm trọng cho dạ dày.

Mỗi lần truyền thuốc, cô luôn yêu cầu y tá điều chỉnh tốc độ chậm nhất có thể để giảm nhẹ tác dụng phụ sau này.

Đồng Tiểu Điệp chưa bao giờ kể với Tông Chính rằng, sau mỗi lần truyền thuốc, suốt mười ngày sau đó, cô đều cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cô thường xuyên buồn nôn, thậm chí nôn ra cả dịch chua.

Khi đó, mặc dù cơ thể yếu ớt, mỗi tối cô vẫn phải đến quán ăn khuya để làm việc, chịu đựng cảm giác buồn nôn khi đối mặt với đồ ăn, cố gắng kiếm tiền vì thuốc quá đắt. Lúc bắt đầu điều trị, cô thậm chí không có đủ bảo hiểm y tế để chi trả, vì chi phí xử lý bệnh đặc thù này phải đợi đến năm tài chính mới được giải quyết.

Dù vậy, Đồng Tiểu Điệp vẫn lạc quan. Cô chỉ nói với người khác: “Thuốc này tốt lắm! Tôi bị viêm thận vài lần mà giờ đã khỏi rồi!”

Tuy nhiên, kể từ khi điều trị, cô rất chú ý đến chế độ ăn uống, tuyệt đối hạn chế các sản phẩm từ đậu như đậu hũ, sữa đậu nành, tào phớ hay bất kỳ loại thực phẩm làm từ cây họ đậu. Bởi nếu thận không hấp thụ và bài tiết được, nó sẽ trở thành gánh nặng và gây tổn thương nghiêm trọng hơn.

Người bình thường có thể không cần lo lắng, nhưng với Đồng Tiểu Điệp, người từng mắc vấn đề nghiêm trọng về thận, cô luôn cẩn thận trong từng bữa ăn.

Thỉnh thoảng, khi thèm quá, cô sẽ tự mình làm một ít sữa đậu nành, chỉ uống chút ít để thỏa mãn.

Cô thích cách làm truyền thống: ngâm đậu, dùng máy xay nhuyễn, sau đó lọc lấy nước. Cô đặt nồi lên bếp, đun nhỏ lửa và khuấy liên tục để không bị dính nồi hay cháy khét. Thành phẩm là một nồi sữa đậu nành sánh mịn, đậm hương vị tự nhiên, không lẫn chút bã đậu nào.

Tông Chính bước xuống lầu, nhưng lại quay lên chỉ để dặn dò cô phải tiết chế, sau đó, nhìn dáng vẻ buồn bực của cô, anh mỉm cười rồi nhanh chóng đi làm.

Hôm nay có cuộc họp quan trọng, anh bước vào phòng họp với phong thái điềm tĩnh. Trong cuộc họp, các chủ đề thảo luận bao gồm việc điều chỉnh y bảo của thành phố L, tăng trợ cấp xã hội, mở rộng danh mục bệnh đặc thù, đơn giản hóa thủ tục xử lý bệnh đặc thù và đảm bảo mức sống tối thiểu cho người cao tuổi cũng như trung niên.

Trong cuộc họp, có ý kiến phản đối việc tăng ngân sách y tế, cho rằng chi ngân sách sẽ vượt quá thu nhập. Tuy nhiên, với phong cách lãnh đạo mạnh mẽ và hậu thuẫn vững chắc, Tông Chính chỉ cần một cái gật đầu từ thư ký Trần bên cạnh là quyết định đã được thông qua. Cuộc họp kết thúc trong không khí nhẹ nhàng và hiệu quả.

Sau giờ làm, khi bước ra khỏi tòa thị chính, anh bất ngờ bị bao vây bởi các phóng viên. Có người đến từ báo dân sinh, kinh tế, thời sự, và thậm chí cả những người qua đường tò mò dừng lại theo dõi sự việc.

Tài xế vội xuống xe mở đường, Tông Chính mỉm cười nhẹ nhàng trước ống kính rồi bước lên xe.

Vào buổi tối, trên Weibo thành phố L, Tông Chính nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý, được ca ngợi là vị thị trưởng trẻ tuổi tài năng nhất.

Sáng hôm sau, có người tinh mắt phóng to bức ảnh chụp anh hôm qua, phát hiện một dấu đỏ nhỏ trên cổ áo sơ mi của anh. Vấn đề là… mùa đông làm gì có muỗi?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.