Khi Liên Dịch tới nơi, Quản Tử vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt hai mí vẫn còn lơ mơ, tựa vào bàn trông chẳng khác nào một chú cún con đáng thương.
Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch nhìn nhau, cùng cố nhịn xuống cái suy nghĩ muốn xoa xoa đầu anh ta, rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang đồ ăn.
Đồng Tiểu Điệp nháy mắt với Liên Dịch, bắt đầu than thở: “Tiểu Dịch à, cậu nhìn tớ đi, nhìn tớ đi! Lông mi rụng sạch cả rồi! Mấy cái lông mi giả đó thật sự rất khó chịu luôn!”
Liên Dịch nhìn kỹ, gật gù: “Ừ, cũng đúng.”
“Chứ còn gì nữa!” Đồng Tiểu Điệp bức xúc, “Hơn nữa chụp ảnh gì mà chán ghét lắm! Cứ bắt tớ cười, cười, cười mãi! Mặt tớ đơ hết cả ra, làm sao mà cười nổi chứ?!”
Liên Dịch bất đắc dĩ: “Không phải chính cậu muốn chụp à?”
Đồng Tiểu Điệp “ừ ừ à à” cả buổi, rồi ngượng ngùng nói: “Thì… tuy là mệt thiệt đó, nhưng mà hình ra chắc sẽ đẹp lắm đó nha! Khi nào có ảnh, tớ cho cậu xem!”
“Được rồi.” Liên Dịch cười, đưa bánh kem cho Đồng Tiểu Điệp.
Miếng bánh kem vị matcha nhỏ xinh hình tam giác, màu xanh nhạt dịu mắt, bề mặt vẫn còn lớp kem mát lạnh.
Tông Chính ngồi xổm xuống, cắn ngay một góc nhọn của miếng bánh.
“A! Đáng ghét! Cái này Tiểu Dịch mua cho em mà!” Đồng Tiểu Điệp vội vàng ôm bánh bảo vệ, nhưng ngay lập tức đã bị Tông Chính giữ chặt.
“Em nói ai đáng ghét?”
“Hạo Thần!” Đồng Tiểu Điệp giãy giụa.
Tông Chính bật cười bất đắc dĩ: “Vậy anh đền cho em.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-buom-bay-giai-le-tam-thien/2730300/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.