Tôi nằm trên giường mắt cứ trao tráo, chợt tôi nhận ra được chính là mình. Tôi đang mơ thì phải, nghe tiếng chân người lui tới bên trong phòng, mồm huyên thuyên nói xấu tôi. Hết Regina tới Saunders rồi Quinten Naylor. Mỗi người kể một chuyện tôi không làm sao nói ngược lại được.
Tôi đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ từ sáng tới khuya, bụng tôi nặng trịch, đầu mấy ngón tay tê buốt. Suốt đêm ngủ chập chòn, chỉ một lần tôi thức giấc dòm Jesus ngủ.
Căn phòng như có một phép lạ ma quái, tôi vừa liếc nhìn đồng hồ chỉ năm giờ năm thì chuông điện thoại reo. Nó reo, reo mãi.
Tôi vừa bước ra ngoài phòng khách để nghe thì Jesus đã ra tới ngoài này ngồi bên chiếc điện thoại hai tay khoanh trước ngực như đang cầu nguyện.
Tôi mặc cho nó reo một hồi thật lâu rồi mới nhấc máy.
Tôi đang nghĩ trong đầu phải ăn nói với nàng thế nào đây. Không hiểu do đâu chợt nghĩ ra được tôi thét lên một tiếng “Đồ con đĩ!”. Tiếp theo sau không còn tự chủ được tôi kéo nàng trở lại. Lấy hết sức lực tôi nhấc máy lên.
Tôi nhấc máy kề vô tai và thầm nghĩ, nàng phải lên tiếng trước tôi mới nói sau.
“Thưa ông Rawlins! Alô, có ai nghe không?”, giọng một người đàn ông.
“Ai gọi?”.
“Vernor Garnett đây, tôi là cha của Robin”.
“Ông có việc gì gọi sớm vậy?”.
“Xin lỗi ông, ngàn lần xin lỗi, chúng tôi nóng ruột, nên gọi cho ông, báo đài đồng loạt đưa tin Saunders bị giết chết và là nghi can trong nhiều vụ án. Hắn bị bắn chết trong trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-trang/310677/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.