Vừa nghe chuông reo tôi nghĩ trong đầu phải ăn nói thế nào đây? Nhà bên cạnh đang mở tiệc có hai cặp bồ bịch. Ánh đèn néon nhà trọ chiếu hắt qua tấm màn che cửa sổ mỏng manh.
Mouse đang ở nhà Marlene, tôi đã cho hắn xuống xe như mọi khi.
“Alô” Quinten nhấc máy, giọng khản đặc.
“Xin lỗi ông, tôi đang có việc cần”.
“Đang ở đâu vậy?”
“San Francisco”
“Tìm ra Saunders chưa?”
“Ồ, thấy rồi”.
“Muộn mất rồi, Easy, tôi không đùa với ông đâu”.
Có lẽ cha của gã đã từng nói ra câu chuyện này khi Quinten mới tập tễnh vào nghề.
“Hắn chết rồi!”.
“Ở đâu vậy?”.
“Đang để tại nhà xác Oakland”.
“Chắc không?”.
“Chắc chứ. Chính mắt tôi nhìn thấy. Bọn chúng khiêng hắn đi phủ tấm ra trắng kín tận đầu”.
“Ông biết ai giết hắn?”
“Chả biết là ai. Bọn cớm đã khử luôn tên cưa”.
Đầu máy bên kia im lặng. Tôi không thấy cần phải lo lắng cho số phận hắn khi được tận mắt nhìn thấy hắn bị hạ gục tại một điểm xa xôi.
“Nhớ có mặt ngay tại Sở cảnh sát đóng tại Oakland đúng giữa trưa.”
“Ông đang ở đâu vậy?”.
“Tôi cho số điện thoại nhà trọ”.
“Nhớ có mặt đúng giấc trưa nếu có gì thay đổi tôi báo lại”.
“Ok, Quinten. Khá lắm, tôi sẽ đúng hẹn. Nếu đúng ngay đối tượng nhận tiền thưởng, tôi yêu cầu không cho ai ăn theo”.
“Không có ai đâu!”, gã nói xong gác máy.
“Alô”, giọng nàng nói thật khẽ, êm tai như mời gọi.
“Kìa, cưng anh làm em thức giấc”.
“Easy hở?”.
“Ồ anh đấy cưng?”.
“Chừng nào anh về?”.
“Độ chừng ngày mốt ngày kia gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-trang/310683/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.