Editor: Thơ Thơ
Lưu Ký khổ sở nhắm hai mắt, hơi thở mong manh nói: "Nếu là hài tử nguy hại ngươi. . . . . . , ngươi nhất định phải hạ quyết tâm, chỉ cần ngươi có thể Bình an. . . . . . , như vậy ta. . . . . . Cũng bình yên. . . . . . , ta tuyệt không tiếc nuối."
"Đừng nói lời nói càn." Nàng giơ tay lên giúp hắn nhẹ nhàng gỡ tóc đen tán lạc trên trán, cười nói: "Tóc của ngươi rối loạn, trở về ta giúp ngươi búi một búi. Sau này trở lại vương phủ, mỗi ngày ta đều giúp ngươi chải đầu, ta biết rõ ngươi thích nhất ta giúp ngươi chải đầu rồi."
Hơi thở của hắn yếu ớt, mở hai mắt ra nhìn nàng, thảm thương cười một tiếng với nàng, nói: "Lưu Trường Phong ta cả đời này có thể có được ngươi, cuộc đời này cũng đủ rồi, mặc dù ta cũng không hiểu rõ, ngươi rốt cuộc chân chính tâm ý vì sao. . . . . . , chỉ là, không sao, ta cho rằng ngươi yêu thích ta là tốt. . . . . . Khiến cho chỉ là một sương tình nguyện. . . . . . Mà ta trước sau cho là trong lòng của ngươi, ta xác thực chiếm một chỗ ngồi riêng. Ngươi là thật lòng yêu thích ta . . . . . . Ban đầu ngươi đã chọn ta, trong đó có lẽ sẽ có tình yêu tồn tại. . . . . . Ta cuối cùng là đối với mình nói như thế, có lẽ ngươi yêu ta đấy. . . . . . Coi như đến cuối cùng, coi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buong-gian-than-cua-tram-ra/648503/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.