Editor: Thơ Thơ
Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy băn khoăn lo lắng.
Nghĩ tới đây, Hồng Ngọc vội vàng thúc giục: "Tiểu thư, ngươi chính là nhanh lên một chút đứng dậy đi tìm gia chứ? Ngàn vạn đừng khiến người khác nhanh chân đến trước nữa! Một khi gia bị nàng ấy cướp đi, như vậy sau này ngươi nên làm sao đây?"
Nếu muốn ở trong vương phủ lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, thái độ và ân sủng của Ninh Vương, rất quan trọng.
Đổng Uyển liếc nàng một cái nói: "nếu hắn cần ta, tự nhiên sẽ trở lại!"
Lời vừa mới dứt, liền nhìn thấy Ninh Vương chạy bộ vào tẩm điện.
Hồng Ngọc thấy hắn lại có thể trở lại, lòng tràn đầy vui mừng, lập tức đem chén nhỏ tổ yến lần nữa bưng lên, nghênh đón, trình lên nói: "Gia, uống hớp tổ yến thôi."
Lưu Ký bưng tổ yến lên, giơ tay lên nói: "Lui ra đi."
Hồng Ngọc xoay người lại liếc chủ tử một cái, nháy mắt với nàng một phen, sau đó vén áo thi lễ, liền lui xuống. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Trong tẩm điện vắng lặng, chỉ còn lại hai người Lưu Ký và Đổng Uyển.
Hắn đi tới bên cạnh nàng, thuận tay đặt tổ yến ở trên bàn, cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, giờ phút này, khuôn mặt hắn anh tuấn, cũng phức tạp khó dò.
"Hỏi đi?" Đổng Uyển ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
Nàng một đôi mắt sáng, con ngươi trong suốt, thản nhiên không thẹn.
"Bổn vương chỉ muốn biết, ban đêm ngươi ở đây một thân đồ trắng đi miếu nhỏ làm cái gì? Là lý do gì, ngươi phải như thế khiến người nghi ngờ?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buong-gian-than-cua-tram-ra/648637/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.