Editor: Thơ Thơ
"Quay đầu lại, đột nhiên ta cảm thấy cuộc sống Lâm Dương nhi ta, vừa thật đáng buồn, vừa buồn cười. Đáng buồn là mệnh ta Phú Quý, vốn là thân phận tôn quý, lại luân lạc đến đây; buồn cười nhất chính là, tất cả lại là ta tự làm kén tự trói mình rồi. Nghĩ đến trải qua hết thảy, vì vậy, mới có thể tư ý khóc lớn kiêm cười to một trận."
Lưu Lăng nghe xong, giơ ly rượu lên, sau đó uống một hơi, ngay sau đó mở miệng nói: "Như vậy, đã phát tiết, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ước hẹn ở chỗ này rồi chứ?"
Dĩ nhiên nàng sẽ không vô duyên vô cố mạo hiểm bị Lưu Hâm trách móc nặng nề, đặc biệt xuất cung tới gặp hắn.
Có lẽ, là Lưu Hâm ý bảo nàng tới đây chứ?
"Công tử, ngươi thật là vô tình!" Lâm Dương nhi tự giễu cười lạnh một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn hắn, một đôi mắt sáng của nàng hình như muốn xem hắn, sắc bén như vậy. Nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rốt cuộc nàng mở miệng hỏi: "Ta muốn hỏi công tử một chuyện trước......"
"Ngươi nói đi!" Lưu Lăng giơ tay lên nói. Thotho_
Lúc này, Lâm Dương nhi dừng lại trong chốc lát, hai mắt ẩn tình, cắn răng một cái nói: "Ta vẫn rất muốn hiểu rõ, ở trong lòng công tử........ Đối với Dương nhi có mấy phần thật lòng? Hay là ngươi chưa bao giờ thích qua ta nửa phần? Hi vọng ngươi có thể thẳng thắn nói cho ta biết."
Lời tuy nói như vậy, trong ánh mắt lại tràn đầy mong đợi.
Lưu Lăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buong-gian-than-cua-tram-ra/648685/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.