Editor: Thơ Thơ
Lưu Ký cười nói: "Bị thương là thật, chỉ là không phải trọng thương, mặc trên người Nhuyễn Giáp, lần này chỉ là bị mũi tên bắn thủng vai phải, cánh tay trái, còn có một tên sát qua eo, cắm lên Nhuyễn Giáp, xem ra dọa người, trên thực tế cũng không bị thương tới chỗ yếu. Vết thương rửa sạch sẽ, vá một chút, phía trên đắp một chút thảo dược thì không có gì đáng ngại."
Thẩm Mộ Thu quay đầu nhìn hắn chằm chằm nói: "Lần sau, cũng không may mắn như vậy!"
Đổng Khanh nhìn vết thương trên người hắn thấm máu, nhỏ giọng nói: "mới vừa rồi nhìn ngươi giống như hôn mê?"
Lưu Ký ngưng mắt nhìn nàng, hai mắt khẽ nhúc nhích, nhếch miệng lên nở nụ cười nói: "Lo lắng? Ngươi lo lắng cho ta sao?"
Thẩm Mộ Thu lạnh giọng chế nhạo nói: "Cổ đại có một anh hùng hào kiệt cạo xương chữa thương, người ta vừa ngồi ở trên ghế, vừa đọc Xuân Thu, vừa khiến đại phu dùng dao nhỏ cạo đi độc trên người của hắn đấy. Ngươi ở đó nằm giả chết coi ra cái gì?"
Lưu Ký cau mày nói: "Đừng tưởng rằng vá vết thương cũng sẽ không đau. Nếu không, ngươi tới thử nhìn một chút, đến tột cùng đau hay không đau?"
Lúc này, lão đại phu hình như đã nghỉ ngơi đủ rồi, hắn đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, thở dài nói với Ninh Vương: "Nếu Ninh Vương Điện hạ đã không sao, như vậy lão phu cũng nên trở về sơn trang rồi." Thotho_
Lưu Ký giơ tay lên nói: "Đi đi, về nói lại cho Anh vương, Lưu Ký ta còn chưa có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buong-gian-than-cua-tram-ra/648833/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.