Editor: Thơ Thơ
Nghe được lời này, Lưu Lăng sâu kín thở dài một hơi nói: "ngươi quả nhiên thẳng thắn."
Hoàng thượng cũng không hề ngu dốt, nhưng hắn là người hiểu biết, hắn sao lại không hiểu nàng đang suy nghĩ gì?
Cho dù tính khí quật cường, Thái hậu tính khí háo thắng cũng để cho nàng mời tới, nếu nói là nàng không có ý riêng, hắn sẽ tin sao?
Thay vì che che giấu giấu, dẫn tới hoàng thượng hoài nghi và đề phòng, không bằng hào phóng thừa nhận....... Mới không đến mức mất đi tin tưởng của hoàng thượng. Thotho_
"Hoàng thượng, tội Dương nhi đáng chết vạn lần, xin hoàng thượng giáng tội." hốc mắt Lâm Dương nhi nhất thời đỏ lên, điềm đạm đáng yêu khẩn khoản nói: "lỗi của Dương nhi ở đây là không nên ái mộ hoàng thượng; không nên có ý đồ khác muốn nán lại ở bên cạnh hoàng thượng, được hoàng thượng coi trọng; lại càng không nên dựa vào xuất thân ta đây hèn mọn, lại vọng tưởng lấy được tán thành của Thái hậu; lại càng không nên tự tiện chủ trương xin Thái hậu tới đây cầu hòa cùng hoàng thượng, nhưng....... Dương nhi xác thật lo lắng cho hoàng thượng. Chẳng lẽ chân tình của Dương nhi, bộc lộ như vậy, hoàng thượng ngài không thấy được sao?"
Hốc mắt nàng rưng rưng, nói một hơi những lời tình thâm ý trọng như thế, làm cho Lưu Lăng không khỏi nghĩ tới đoạn tháng ngày cùng chung hoạn nạn chịu đựng gian khổ.
"Ngươi vừa mới nói nghịch chuyển, trẫm há không biết, trẫm không hiểu khổ tâm của ngươi sao?" Lưu Lăng khom người xuống, tự mình nâng nàng dậy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buong-gian-than-cua-tram-ra/648859/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.