Du Mộng Điệp thống khổ cùng kiệt, nước mắt cứ chảy mãi chảy mãi nhem nhúa khuôn mặt, làm cho vết bỏng do độc dược gây ra hiện lên hết sức rõ ràng, trông rất kinh tởm. Nếu ngày trước nàng được cho là một mỹ nhân duy mĩ thì hiện tại giống như con quỷ dạ xoa khóc nhè.
Nàng vì hắn đánh mất rất nhiều thứ, thậm chí cả tuổi xuân này.
Người trong nhà không còn một ai, tướng quân phụ thân cùng ca ca không rõ tung tích, cũng có thể đã tử trận nơi sa trường, dung nhan lại bị phá hủy hoàn toàn. Nàng biết phải làm sao đây, không có gì trong tay làm sao nàng báo phù.
Diệp Minh Sơn trông thấy biểu hiện của tiểu điệt nữ, trong lòng dâng lên niềm tiếc thương sâu sắc.
Đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy đã phải chịu biết bao gian khổ, cực hình, thoát khỏi chốn hoàng cung tăm tối. Nhưng là ngay lúc này, nhà họ Diệp chỉ còn lại hắn và con bé, trọng trách trấn hưng gia tộc vô cùng nặng nề. Cũng nên nói cho nó biết những sự việc đã xảy ra trong quá khứ.
“Điệt nữ, con không nên quá u buồn, con còn có thúc phụ, còn có hài tử của con, dù nó mang dòng máu hoàng thất, nhưng cũng là con cháu Diệp gia chúng ta, vẫn chấp nhận được.”
Du Mộng Điệp nghe những gì Diệp Minh Sơn nói, trong tâm rõ ràng. Thúc phụ nói đúng, nàng còn có thúc ấy cùng hài tử của chính mình, nó đích thực không phải là con của nam nhân phụ tình bạc nghĩa kia, nó là con của nàng, của riêng nàng.
Sao nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bup-be-vo-hon-hoa-doc-xa-thien-tam/2019608/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.