An Tĩnh, mỗi khi nhắc đến hai tiếng này, nhân dân Đại Việt đều không khỏi liên tưởng đến một vùng đất đầy dã tính, khắc nghiệt vô cùng, nhưng lại không thiếu người tài. Địa hình vùng An Tĩnh này, theo một cách nào đó mà nói, thì vô cùng hòa hợp với thiên nhiên; mà nếu cẩn thận suy xét thì người ta sẽ không khỏi trầm trồ vì vẻ ban sơ của nơi này. Người ta vẫn hay lưu truyền câu nói “rừng vàng biển bạc”, ngụ ý chính là để nói về đặc điểm của vùng An Tĩnh này. Phía tây vùng An Tĩnh tiếp giáp với nước láng giềng, là một vùng rừng rậm nhiệt đới đầy vẻ nguyên sơ và dã tính. Rừng cây nơi này nổi tiếng khắp cả nước Đại Việt bởi những loại cổ thụ trân quý, đồng thời cũng là những loại tài liệu quý giá vô cùng.
Đồng thời, rừng cây ở đây cũng nổi tiếng bởi sự tồn tại của một số lượng lớn hồn thú mạnh mẽ và táo bạo vô cùng. Có lẽ vì ảnh hưởng do nồng độ hỏa nguyên tố cao ở nơi đây, các loài hồn thú cũng vô cùng hung mãnh, hoàn toàn không kiêng kỵ tu luyện giả nhân loại, thậm chí còn có những loài liều lĩnh tấn công cả vào khu vực dân cư để kiếm ăn. Chính vì vậy mà lân cận rừng rậm cũng không có nhiều thôn làng của nhân dân, chủ yếu chỉ có một vài khu vực dân cư do các tu luyện giả xây dựng thành, mục đích chính là để thuận tiện vào rừng tìm kiếm bảo vật.
Phía đông vùng An Tĩnh tiếp giáp với biển, được hưởng những ưu đãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/but-ve-giang-son-muc-to-xa-tac/1716812/quyen-2-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.