Đêm mười ba tháng chạp, một đêm cuối đông!
Tại một nơi nào đó ở trung địa, đêm đang lặng lẽ trôi qua một cách chậm chạp và uể oải nhất. Phải chăng, sau một năm làm việc đằng đẵng, bánh xe thời gian cũng đã đến lúc cần được nghỉ ngơi? Hay chỉ vì tâm tình một ai đó không được bình yên, thế nên ngay cả cảm nhận về thời gian cũng chẳng còn chính xác? Câu trả lời chỉ có lòng người mới biết rõ! Còn đêm nay, cả đất trời dường như cũng đã trở thành lãnh địa của tuyết trắng và mây mù, miên man một mảnh sầu thương.
“Vút vút!”
Một tiếng gió bất chợt vang lên, xua tan đi sự đơn điệu và nhàm chán đang hiện hữu khắp mảnh không gian này. Phải chăng gió cũng biết buồn, nên gió mới phiêu du khắp thế gian? Hay bởi gió vẫn luôn lang thang, nên gió sẽ chẳng bao giờ dừng lại để cảm thán?
Lướt qua mặt hồ đã đóng băng. Lướt qua ngọn giả sơn đã bạc màu vì tháng năm. Lướt qua cả trăm ngàn vệ binh đang làm tròn nhiệm vụ canh gác, cơn gió lạ cuốn theo những vụn tuyết trắng vội vã ùa vào trong một tòa cung điện uy nghi; để rồi gió lại vô tình bỏ mặc tuyết trắng tại nơi đây, nhanh chóng hòa tan bản thân vào trong đất trời bao la vô tận.
“Lụ khụ!”
Cơn gió đến đi quá vội vàng, khiến từng hàng nến thắm trong tòa cung điện cũng phải chập chờn hoang mang. Đâu đó, một tiếng ho gió nặng nề bất chợt vang lên, xen lẫn cùng vài tiếng đánh răng lập cập, tiếng vải vóc cọ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/but-ve-giang-son-muc-to-xa-tac/1717059/quyen-3-chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.