Nhưng lúc này, Tố Nhiên đứng ở trước cửa sổ, nhìn xem chiếc Maybach kia rời đi, trong lòng có cảm giác đặc biệt khó chịu.
Rất lâu, Tố Nhiên như là quyết định cái gì đó, cô ta thả cao xoa phỏng trong tay xuống, lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Lương Mộ Lan.
Điện thoại tiếp thông, Tố Nhiên mở miệng: "Mẹ, nếu như mẹ có lời muốn nói với Tố Tâm, thì tới gặp cô ấy đi! Cô ấy cũng chính là con gái của mẹ, trước đây... Là con sai rồi!"
...
Trên đường trở về, Phó Kiến Văn một tay vịn lấy tay lái, một tay nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Tố Tâm.
Một tay Tố Tâm chống phần đầu xe xem quang cảnh ngoài cửa xe, thấy Phó Kiến Văn bỗng cầm tay mình, cô quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười với Phó Kiến Văn: "Làm sao vậy!"
"Nếu trong lòng khó chịu, tại sao còn muốn cho Tố Nhiên ở lại!" Phó Kiến Văn hỏi.
"Mẹ nhìn thấy Tố Nhiên, có thể nhận ra Tố Nhiên, này dù sao cũng tốt hơn làm cho bà ấy một mực đắm chìm trong thế giới của mình!" Tố Tâm mở miệng.
Sợ Phó Kiến Văn lo lắng cho mình, Tố Tâm dùng sức nắm nắm bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, cười nói: "Với cả em cũng không có khó chịu như vậy, em còn có anh cùng Đoàn Đoàn nữa!"
Mắt của Phó Kiến Văn nhìn về phía trước, gật đầu:
“Ừ, em còn có anh cùng Đoàn Đoàn!"
Phó Kiến Văn đau lòng cho Tố Tâm, cho nên tự hứa sẽ yêu Tố Tâm gấp đôi, đem cả tình cảm mà Kỷ Vận thiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/848647/chuong-996-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.