Trên tay Tố Tâm đều là bột mì, bất ngờ chạm vào làm bẩn đồng phục học sinh của Đoàn Đoàn, cô cười khom lưng lấy tay gánh chạm nhẹ vào chóp mũi cùng gương mặt tròn tròn của cậu nhóc: "Có nhớ mẹ hay không!"
Đoàn Đoàn ngượng ngùng thính tai đỏ lên, lông mi dài khẽ nhắm lại, gật gật đầu, bàn tay nhỏ béo múp míp xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn nơi được Tố Tâm chạm qua của mình, lại ngẩng con mắt ướt nhẹp lên, sáng lóng lánh nhìn qua Tố Tâm, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Nhớ!"
Dì Lý vừa cởi áo khoác xuống, vừa tiến vào nhà bếp liền thấy Tố Tâm đang nấu cơm, bà bận bịu xắn tay áo lên: "Ai nha! phu nhân làm sao có thể cho người làm loại chuyện này, để tôi để tôi!"
Hôm nay lúc dì Lý đi đón Đoàn Đoàn, nói một câu buổi chiều muốn cán bột làm mì, không nghĩ tới vừa mới trở về Tố Tâm đã đang bắt tay vào làm rồi.
"Dì Lý, Đoàn Đoàn đã trở về rồi, dì nghỉ ngơi một chút, để con chuẩn bị bữa tối!" Tố Tâm đứng lên mở miệng.
Thấy Tố Tâm rất có hứng thú, dì Lý cũng không đành lòng mất hứng, gật đầu, lại không yên lòng hỏi: "Phu nhân, người có thể tự tay cán bột sao! Trước đây từng làm sao!"
Tố Tâm nhớ lại lúc mình đã từng ở căn nhà cũ kĩ của Kỷ Vận, Kỷ Vận vì cô mà cán bột, nhìn lên cũng không khó lắm...
Bị dì Lý hỏi khó, Tố Tâm có phần lúng túng: "Hẳn là... Không khó!"
Dì Lý thấy biểu lộ của Tố Tâm không được tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/848712/chuong-981-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.