Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Sở Tầm tức giận với Sở Kiêu Dương, khiến cho Sở Kiêu Dương đều sững sờ rồi.
Sở Kiêu Dương cho rằng mặc kệ Sở Tầm có thể gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn để Phó Kiến Văn lại đây dỗ dành cô ta ăn cơm hay không, chí ít Sở Tầm cũng phải dỗ dành mình! Nhưng không ngờ Sở Tầm lại tức giận như vậy.
Nước mắt như là ngưng ở trong hốc mắt, Sở Kiêu Dương phản ứng lại, cô ta quăng cái gối ôm ở trong lồng ngực đi, đứng lên lau một vệt nước mắt, khóc lóc gọi một câu: "Chị họ ghét em rồi! Em cũng không thèm thích chị nữa!"
Nói xong, Sở Kiêu Dương chạy trở về phòng.
Nghe được tiếng đóng sập cửa, Sở Tầm nhắm chặt mắt lại, trái tim đập thình thịch đau nhức.
Gặp phải một người em họ ngu còn có bệnh công chúa như vậy, tâm Sở Tầm cũng là mệt mỏi vô cùng.
Tiếng khóc của Sở Kiêu Dương cách một cánh cửa mà Sở Tầm đều có thể nghe được, điện thoại bỗng dưng chấn động, Sở Tầm vừa nhìn chính là Phó lão phu nhân gọi, cô ta đánh khởi tinh thần, mạnh mẽ làm ra một vệt ý cười nhận điện thoại: "Alo, bà ngoại... Vâng, đúng! Có cần cháu giúp ngài đặt trước một phòng hay không! Vâng... Cháu cũng ở trong khác sạn này! Tốt... Được! Vậy khi nào ngài đến thì nói với cháu một tiếng, bảo trợ lý của ngài nói cho cháu số phòng, cháu đến thăm ngài... Vâng không phiền phức, không phiền phức!"
Sau khi cúp điện thoại của Phó lão phu nhân, chuý sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/848894/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.