Phó Kiến Văn tức giận, không phải là bởi vì Tố Tâm và Hứa Thừa Vũ xuất hiện ở cùng nhau, mà là vì Tố Tâm không có cân nhắc đến an nguy của mình, chỗ đó chính là sân thượng, nếu như xảy ra tranh chấp, người khác ngã xuống thì cũng thôi đi, nếu như người ngã xuống là Tố Tâm thì sao!
Dù cho khả năng như vậy rất nhỏ, thế nhưng nghĩ đến có thể xảy ra khả năng này, da đầu Phó Kiến Văn liền tê dại.
"Anh ta mắng anh em không nhịn được!" Tố Tâm nhíu mày.
"Mắng anh một câu anh có thể thiếu một miếng thịt sao! Em đứng ở chỗ đó chính là ban công tầng ba, em lại là phụ nữ, thật sự động thủ đánh nhau em chỉ có thua thiệt! năm nay em bao nhiêu tuổi rồi! một ít nặng nhẹ như vậy đều không ước lượng được rõ ràng sao!"
Trong lòng Phó Kiến Văn có hỏa, nên nói chuyện khó tránh khỏi to tiếng.
Tố Tâm đỏ cả vành mắt, sự tức giận cả ngày hôm nay tích tụ ở trong ngực như muốn lao ra ngoài, khiến cho tâm tình Tố Tâm không thể khống chế được.
Tố Tâm muốn rút lòng bàn tay của mình ra khỏi lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, nhưng Phó Kiến Văn lại nắm chặt lại, chặt đến nỗi khiến Tố Tâm bị đau.
"Đau em!" Tố Tâm cắn môi dưới, trừng lên nhìn Phó Kiến Văn.
Sắc mặt Phó Kiến Văn lại âm trầm như trước, cũng không có bởi vì Tố Tâm kêu đau nhức mà buông lỏng lực đạo, trong con ngươi tất cả đều là nghiêm túc: "Tố Tâm, em nhớ kỹ! Về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849186/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.