Tố Tâm ngồi dậy, Phó Kiến Văn liền đóng cửa xe lại, chặn ở giữa tầm mắt của Đoàn Đoàn và Tố Tâm: "Một chút nữa anh liền tới..."
Tố Tâm gật đầu, cúi thấp đầu xuống, không có nhìn Phó Kiến Văn, sau đó sửa lại quần áo cùng túi xách của mình: "Em đi vào trước."
Vừa muốn đi, cổ tay của Tố Tâm đã bị Phó Kiến Văn nắm lại, Phó Kiến Văn đem người lôi trở về...
Bốn mắt nhìn nhau, ngón tay của Phó Kiến Văn vô cùng mạnh mẽ, lòng bàn tay của Tố Tâm có thể cảm giác được, cô muốn rút tay của mình về, lại rõ ràng phát hiện mình căn bản không địch nổi sức lực của Phó Kiến Văn.
Tố Tâm cụp mắt, trong tầm mắt là cổ tay rắn chắc của Phó Kiến Văn, dưới ống tay áo sơ mi, Tố Tâm mơ hồ có thể thấy được anh đang đeo chiếc đồng hồ mà cô mua, nhưng trong lòng Tố Tâm vẫn là bị đè nén.
"Giận dỗi!"
Phó Kiến Văn mở miệng hỏi trước, tiếng nói từ tính mang theo sức mê hoặc mười phần, giọng nói trầm thấp dễ nghe khiến người ta run sợ.
Phó Kiến Văn chỉ nói một câu như vậy rồi cũng không nói thêm cái gì, nhưng lại làm cho Tố Tâm có loại cảm giác tính cách của mình quá trẻ con.
Tố Tâm bị vạch trần, cô cố gắng ngăn chặn cảm giác lúng túng trong đáy lòng, làm bộ một bộ trấn định nhìn qua Phó Kiến Văn, không lên tiếng...
Gió mát lay động sợi tóc của Tố Tâm, theo thói quen Phó Kiến Văn giơ tay giúp Tố Tâm đem sợi tóc khép ở sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849198/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.