Tố Tâm cởi áo sơ mi của Phó Kiến Văn ra, bình thường đều là nhìn ở trong tối, hôm nay mới được nhìn tận mắt lúc trời sáng Tố Tâm thấy trên người Phó Kiến Văn có rất nhiều vết sẹo, Tố Tâm đau lòng, tay cô đặt lên vết sẹo, sờ lần theo nó, cô biết vị trí này là vị trí trí mạng, đáy mắt cô nóng lên, chua xót ập tới: "Trên người anh tại sao lại nhiều vết tích như vậy, đều là lúc ở trong quân đội để lại sao!"
Tố Tâm không có ngẩng đầu, bởi vì cô sợ không nhịn được nước mắt
Tố Tâm có thể hiểu được
Cho dù cô không nhìn thấy những vết sẹo này trên người của Phó Kiến Văn, thì lúc ở Iraq, cô cũng phần nào cảm nhận được sự khốc liệt của súng đạn
Lúc ấy, cô và Phó Kiến Văn vốn không quen biết, nhưng Phó Kiến Văn lại cởi áo chống đạn cùng mũ cho mình!
Những vết tích này trên người Phó Kiến Văn, chắc là do thời điểm kia lưu lại
Những chuyện sâu kín bên trong đó, Phó Kiến Văn không muốn nói cùng Tố Tâm, cũng không thể nói
Phó Kiến Văn nhẹ nhàng ôm Tố Tâm vào trong lòng, anh thấp giọng mở miệng nói: "Đau lòng sao!"
Tố Tâm nắm chặt hai bên mép áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lồng ngực anh, gật đầu: "Đúng vậy "
Phó Kiến Văn ôm Tố Tâm càng chặt hơn
Phó Kiến Văn không muốn để cho bầu không khí rơi vào trầm mặc, anh vỗ vỗ bả vai Tố Tâm: "Thay quần áo đi, bữa trưa anh dẫn em đi tới một nơi! Hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849594/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.