"Cô sống hay chết, đối với tôi mà nói, không có bất kỳ khác biệt nào "
Phó Kiến Văn vừa dứt lời, Lục Tân Nam liền mang theo một người phụ nữ trung niên trẻ trung đi vào, tiện tay đem người vứt trên mặt đất!
Đó chính là mẹ của Lục Khinh Lệ, tóc tai bà ta rối bù xù, quần áo cũng bẩn thỉu, biểu hiện hoảng sợ nhìn qua Lục Tân Nam, nhìn thấy Phó Kiến Văn, liền hướng về phía Phó Kiến Văn khóc lóc kêu gào: “Kiến Văn Phó Kiến Văn "
Lục Tân Nam nhấc chân chặn mẹ của Lục Khinh Lệ lại, từ trên cao nhìn xuống, giống như là nhìn xem thứ rác rưởi Lục Khinh Lệ không nhịn được chống người ngồi dậy: "Mẹ!"
Lục Khinh Lệ mạnh mẽ trừng mắt nhìn Lục Tân Nam: "Lục Tân Nam, anh đã làm gì đối với mẹ tôi!"
"Lão Phó ơi là lão Phó, làm người không thể quá tốt bụng, cậu tốt bụng đến mức cho một thứ rác rưởi học đại học, nhưng cái rác rưởi này lại muốn dính chặt lên người cậu, cậu cho bà già cũng rác rưởi không kém này một khoản tiền, bảo bà ta chớ bắt thứ rác rưởi kia đi làm thuê, khiến bà ta nghĩ đồ rác rưởi kia đáng giá, liền nghĩ muốn lừa tiền của cậu!" Lục Tân Nam cười gằn, "Đây chính là lòng người hiểm ác "
Mẹ của Lục Khinh Lệ ngửa đầu nhìn qua Phó Kiến Văn, vì sợ hãi mà thân thể run lẩy bẩy
Bà ta cho rằng Phó Kiến Văn thích Lục Khinh Lệ, cho nên mới giúp mình để Lục Khinh Lệ tiếp tục được đi học, ngay cả khi bà ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849682/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.