Con gái của bà, lại không nói với bà bất cứ chuyện gì!
Đặc biệt là nhìn tấm ảnh Tố Tâm bị phần tử khủng bố lôi kéo mái tóc, trái tim của Lương Mộ Lan giống như bị người ta dùng dao găm khoét vào, đau đến suýt nữa nghẹt thở! Hận không thể vọt vào trong hình, đem kéo người đàn ông kia xé ra làm trăm mảnh.
Tố Tâm buông thõng con mắt, nước mắt rơi xuống ở trên quần áo, cô lấy tay lau đi, muốn khuyên Lương Mộ Lan không nên đau lòng, nhưng yết hầu căng đau không cách nào phát ra được câu nào.
"Cứ như vậy yêu Hứa Khai!! Yêu đến ngay cả ba mẹ cũng không cần, chạy đến nơi mà người khác tránh không kịp!! Tố Tâm, ai cho con lá gan đấy!" Lương Mộ Lan mang theo âm thanh nức nở truyền đến, răn dạy Tố Tâm, "Lúc con đi, con có nghĩ tới mẹ và cha con không!!"
Tố Tâm không lên tiếng, buông thõng con mắt nghe Lương Mộ Lan răn dạy, trong lòng rất ấm áp.
"Cha mẹ không quan trọng! Chỉ có Hứa Khai quan trọng thôi sao! Tố Tâm, con có hiểu, cha mẹ nhìn thấy... Nhìn thấy... Nhìn thấy con ở trong tay người khác, bị người ta cầm súng lôi kéo tóc của con, trong lòng đau đớn thế nào không! nếu như con thật sự xảy ra chuyện ở Iraq, con nghĩ cha và mẹ sẽ sống thế nào!"
Tố Tâm khóc ra tiếng, dùng sức cắn môi.
"Tố Tâm... Con là sinh mệnh của mẹ! làm sao con có thể trà đạp chính mình như vậy!" Lương Mộ Lan khóc lóc kể lể.
Tố Tâm không dám nói với Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849701/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.